Lâm Hựu lau vết máu trên miệng, cảm nhận một điều: không phải tên ria mép nhỏ không đủ mạnh, mà là chính sức chịu đựng của cậu đã tăng lên, dẫn đến ngưỡng kích hoạt “Sức mạnh của Thần” cũng tăng theo.

Sau khi nói ra lời khiêu khích, Lâm Hựu quay người, lao thẳng vào đám đông tay sai.

Khu vực này tràn ngập gậy gộc, chắc chắn có người đủ mạnh để làm cậu đau đớn.

Tên ria mép nhỏ nghe Lâm Hựu nói mình không đủ tầm, hoàn toàn bất ngờ. Hắn, một kẻ cầm đầu khét tiếng trên đường phố, lại bị một thằng nhóc yếu ớt coi thường? Điều này chẳng khác gì chuột liếm mặt mèo, không biết sống chết là gì. Hắn được mệnh danh là “Diêm Vương sống” trên đường, đến cả cảnh sát cũng không ngại đánh, thế mà giờ đây lại bị nghi ngờ về sức mạnh và sự tàn bạo?

Tên ria mép nhỏ muốn bắt lấy Lâm Hựu và cho cậu ta một bài học, nhưng khi hắn thấy Lâm Hựu đã xông vào đám đông tay sai, bị gậy gộc nhấn chìm, hắn không còn cơ hội trút giận.

Không có nơi để giải tỏa, tên ria mép nhỏ bước đến bên Lâm Thi Ngạn, dùng chân đá nhẹ vào cô đang bất tỉnh. Hắn nhặt một chai nước khoáng chưa bị nổ tung, vặn nắp ra rồi hắt nước vào mặt cô.

Lâm Thi Ngạn thở dài và tỉnh lại. Từ góc nhìn nằm trên mặt đất, cô nhìn thấy Lâm Hựu, bị vây quanh bởi những tên côn đồ, đang vùng vẫy để chống cự.

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc, gần gũi đến vậy.

Lâm Thi Ngạn chợt nhớ lại, có lần cô giúp một người đối đầu với một đại ca xã hội đen thắng kiện, và trên đường về, cô bị đám xã hội đen phục kích để trả thù.

Mặc dù lúc đó số lượng người không đông như bây giờ, nhưng ít nhất cũng có khoảng một hai chục người.

Cô cũng bị đánh ngất, và Lâm Thiên Dương đã xuất hiện, kéo tay cô và nói: '' chị hai, em đến cứu chị rồi, đừng sợ, có em ở đây, không ai có thể làm hại chị.”

Trong khoảnh khắc đó, cô cũng nhìn thấy một bóng dáng bị vây quanh và đánh đập dã man, nhỏ bé nhưng vô cùng dũng cảm, không sợ hãi.

Giờ đây, hình ảnh đó hoàn toàn trùng lặp với những gì đang diễn ra trước mắt cô.

Lâm Thi Ngạn lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo hơn, nhưng không thể tin nổi vào mắt mình. Những ấn tượng sâu sắc mà cô có về Lâm Hựu từ trước tới giờ khiến cô không dám tin vào thực tại.

**Làm sao có thể là Lâm Hựu chứ?**

**Cậu ta nhút nhát đến mức không dám nhìn thẳng vào các chị em trong nhà.**

**Chắc chắn là mình hoa mắt thôi.**

Tên ria mép nhỏ, với vẻ mặt thích thú, vỗ vỗ vào mặt Lâm Thi Ngạn, chỉ vào Lâm Hựu đang bị vây quanh và hỏi: “Thằng nhóc kia thực sự là em trai cô sao?”

Một cách vô thức, cách xưng hô của hắn với Lâm Hựu đã chuyển thành “thằng nhóc“. Những người đàn ông mạnh mẽ, đặc biệt là những kẻ tàn bạo, đều có một sự tôn trọng ngầm đối với những kẻ mạnh hơn.

Đường Sâm đã từng như vậy, và tên ria mép nhỏ cũng thế.

Trong tiềm thức, hắn đã bắt đầu coi Lâm Hựu là một đối thủ xứng đáng, mặc dù còn lâu mới đạt đến mức ngang bằng, nhưng ít nhất cũng đủ để khiến hắn chú ý.

Lâm Thắng Nam nhìn thấy Lâm Hựu lao về phía cô, nước mắt không ngừng tuôn trào. Trong lòng cô thầm nghĩ: **Lâm Hựu, em trai tốt của chị, cảm ơn em đã đến cứu chị. Chúng ta đã đối xử với em quá tệ, nhưng em vẫn không oán hận. Em thực sự tốt hơn Lâm Thiên Dương trăm lần.**

**Sao trước đây chị lại không nhận ra điều đó ở em chứ?**

**Từ nay về sau, chị nhất định sẽ bù đắp cho em.**

Lâm Thi Ngạn, đối mặt với gương mặt hung ác của tên ria mép nhỏ, sợ hãi đến mức suýt tiểu ra quần, liên tục gật đầu: “Phải! Cậu ấy là em trai ruột của tôi.”

Tên ria mép nhỏ khinh bỉ nói: “Không giống chút nào!”

“Cô không xứng!”

Nói xong, hắn đe dọa: “Nếu cô còn dám la hét, tôi sẽ nhét tất vào miệng cô đấy.”

Sau đó, hắn đứng dậy, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Hựu, người đã bị đánh ngã hết lần này đến lần khác nhưng vẫn kiên cường đứng dậy.

Sau khi chịu đựng vô số cú đấm, cú đá, cùng hai gậy đánh vào đầu, Lâm Hựu cuối cùng cũng kích hoạt được “Sức mạnh của Thần“. Cảm giác quen thuộc ấy lập tức quay trở lại với cậu.

Khả năng cảm nhận siêu phàm đã được kích hoạt.

Lâm Hựu vừa kích hoạt loạt kỹ năng: hồi phục siêu tốc, phòng thủ siêu cấp, tốc độ siêu nhanh, phản xạ cực nhạy, và sức mạnh vượt trội. Cậu nhanh chóng trở thành một chiến binh toàn diện, sẵn sàng đối phó với đám tay chân của tên ria mép.

Ngay khi Lâm Hựu định thể hiện hết sức mạnh để xử lý đám côn đồ trước mặt, từ xa, tiếng động cơ xe vang lên. Một đoàn xe, toàn bộ là những chiếc Hummer màu đen, xếp hàng dài, ước chừng có hơn hai mươi chiếc.

Chiếc xe dẫn đầu chưa dừng hẳn, Đường Sâm đã bước xuống. Hắn phủi bụi trên áo, liếc nhìn tên ria mép rồi hỏi: “Huynh đệ của ta đâu?

Tên ria mép nhỏ nhận ra người vừa đến, giật mình tiến lên hỏi: “Ngài là…?

“Đúng vậy, ta là một trong bốn Hộ pháp của Hồ Chi Đạo,“ Đường Sâm nói thản nhiên. “Ta chính là Ác Phật Đường Sâm.”

Nghe vậy, tên ria mép nhỏ lập tức biến sắc, lắp bắp: “Anh Đường, tôi là người của tập đoàn Đỉnh Thành, được Cao tổng cử tới xử lý vài việc. Không ngờ lại làm phiền đến anh. Chúng tôi mỗi năm đều nộp đầy đủ phí. Chuyện này... mong anh bỏ qua. Tôi sẽ mời anh và các huynh đệ đến Ẩn Viên uống trà.

Đường Sâm chẳng thèm nhìn hắn, chỉ xem giờ rồi lạnh lùng nói: “Chuyện uống trà tính sau. Ta nghe nói huynh đệ của ta bị người của ngươi đánh. Ta muốn ngươi cho một lời giải thích.

Tên ria mép nhỏ sững sờ, lúng túng: “Anh Đường, ở đây thật sự không có ai là anh em của ngài cả. Nếu không, ngài tự…

Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn liền hỏi với giọng không chắc chắn: “Người đó tên là gì?

“À...” Đường Sâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như là... Lâm Hựu!”

Sắc mặt tên ria mép lập tức trắng bệch, hắn vội chạy đến đám đông đang đánh nhau, kéo Lâm Hựu ra. Nhanh chóng dẫn cậu đến trước mặt Đường Sâm, hắn run rẩy chỉ vào Lâm Hựu: “Anh Đường, ngài xem, đây có phải huynh đệ của ngài không?

Đường Sâm nhìn Lâm Hựu, định nói gì đó thì Lâm Hựu đã tỏ vẻ khó chịu, trách móc: “Mấy người các ông làm việc kiểu gì thế? Đợi đến lúc ta bị đánh chết mới tới cứu hả?

Đường Sâm cười trừ, vội đáp: “Lâm huynh đệ nói đúng. Khi cậu gọi, tôi đang đi thu nợ. Đừng lo, chuyện này tôi sẽ giải quyết để cậu hài lòng.

Tên ria mép nhỏ hoàn toàn bàng hoàng, không thể tin nổi. Thằng nhóc ốm yếu trước mặt lại dám nói chuyện với Đường Sâm, kẻ khét tiếng trong Hồ Chi Đạo, bằng giọng điệu như vậy? Đường Sâm, người nổi tiếng với vẻ ngoài nhân từ nhưng thực chất là kẻ máu lạnh, lại bị Lâm Hựu quát nạt?

Sự thực là, chỉ cần một cú đấm cũng đủ để đánh giá sức mạnh của ai đó.

Từ cú đấm Lâm Hựu đã tung ra trước đó, Đường Sâm biết ngay rằng hắn không cùng đẳng cấp với Lâm Hựu. Thậm chí, toàn bộ Hồ Chi Đạo cũng không thể sánh bằng cậu. Đó là một cấp độ mà không ai dám mạo phạm, chỉ có rất ít người đạt đến—những huyền thoại sống.

Hai từ để miêu tả: **Cận Thần**!

Không thể nghĩ đến, không thể nói đến, và càng không thể đắc tội.

Đường Sâm cầm cây gậy bóng chày từ tay thuộc hạ, nhìn tên ria mép và nói: “Bàn tay nào đã đánh cậu ấy?

“Ai là người đã ra tay?

Tên ria mép lập tức quỳ gối trước Lâm Hựu, mồ hôi tuôn như mưa, giọng run rẩy cầu xin: “Xin cậu tha mạng! Tôi không biết cậu là ai, thật sự không dám làm gì quá đáng. Xin cậu giơ cao đánh khẽ, muốn gì tôi cũng sẽ làm. Tôi còn mẹ già tám mươi tuổi, con nhỏ hai tuổi, ngoài kia lại có biết bao nhiêu kẻ thù. Nếu tôi bị phế, chắc chắn không sống nổi. Mẹ tôi và con tôi sẽ phải làm sao đây?