Mặt trời lặn phía Tây, đèn hoa bắt đầu sáng lên. Lâm Hựu ngồi yên bất động đã bốn, năm tiếng đồng hồ, trông như một bức tượng điêu khắc. Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã sang ngày hôm sau. Giờ cũng gần vào mùa đông, trên người Lâm Hựu phủ đầy sương trắng. Khi mặt trời mọc, Lâm Hựu mới động đậy, lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên hàng chục cuộc gọi nhỡ. Trong đó, chỉ riêng Lý Nhược Trần đã gọi hơn chục lần. Còn có Tô Ly, Lâm Thắng Nam, Lâm Thi Ngạn, Lâm Uyển Nhi cũng gọi. Giang Minh và Minh Huệ cũng gọi mấy cuộc. Lâm Hựu kéo xuống đến cuộc gọi nhỡ của Minh Huệ và gọi lại. Vừa nghe máy, Minh Huệ lo lắng hỏi: “Anh, anh đang ở đâu? Tối qua sao không về nhà, có chuyện gì xảy ra không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương