Rồi, hai người bắt đầu giao đấu, mỗi động tác của họ đều biến chuyển đất trời, nhanh như gió thoảng, chậm như mây trôi. Họ không sử dụng chiêu thức, mà mỗi lần ra tay đều chứa đựng sức mạnh của số mệnh, từ quá khứ xuyên tới tương lai, rồi dần dần biến mất vào hư không.

Cuộc chiến giữa hai người đã làm thời gian và không gian trong phạm vi trăm dặm xung quanh bị vặn vẹo. Đến khi Lâm Hựu đến nơi, đã là hai ngày sau.

Khoảng thời gian ngắn ngủi một ngày lại bị kéo dài thành hai ngày.

Lâm Hựu nhìn thấy Huyền Trắc đang ngồi trên ghế đá, cười với mình.

Huyền Trắc vỗ nhẹ lên ghế đá bên cạnh, mỉm cười nói với Lâm Hựu: “Hựu Nhi, lại đây ngồi, chúng ta cùng trò chuyện.