Người phụ nữ trung niên quỳ trước cửa, với vẻ mặt đầy thành kính, khi thấy cửa mở ra và Lâm Hựu dắt Minh Huệ bước ra, liền nhìn chằm chằm vào mặt Minh Huệ. Bà ta đứng dậy, run rẩy giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt của cô. Minh Huệ nhìn người phụ nữ lạ mặt đang tỏ ra quá nhiệt tình, liền né tránh và nói: “Dì ơi, đây là nhà của anh trai cháu. Dì dẫn đông người như thế này đến đây làm gì vậy? Người phụ nữ trung niên không kìm nén được, ôm mặt khóc nức nở. Bốn người thanh niên đứng phía sau liền bước lên đỡ lấy bà. Người đàn ông trung niên bên cạnh bà thì bình tĩnh hơn, nhìn Minh Huệ và dịu dàng nói: “Cháu gái, cháu họ Minh phải không? “Phải, sao vậy? Minh Huệ lạnh lùng đáp: “Cái họ này nhà bác mua đứt rồi à? Cháu không được mang họ này sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương