Sau khi tham quan xong, Trương Hy dẫn theo Lâm Hựu và Huyền Trắc leo lên đỉnh núi phía sau, chỉ về phía xa và nói với Lâm Hựu:

“Nhìn kìa, ở đằng kia đã bắt đầu trải đường rồi. Không phải tiền của bọn mình đâu, mà là do chính quyền thị trấn chi trả. Họ muốn phát triển sâu hơn ở khu vực này.”

“Chẳng mấy chốc, mảnh đất dưới chân bọn mình sẽ tăng giá trị.” Trương Hy chỉ vào góc phía tây nam và nói với Lâm Hựu: “Mấy ngày trước, có vài ông lớn đến đây, định mở một hồ nhân tạo ở đó, rồi xây biệt thự ven hồ, mượn lấy Linh khí của Định Huệ Tự.”

Lâm Hựu nhìn theo, nếu khu vực đó trở thành hồ nước, thì chắc chắn sẽ làm sống lại cả ngọn núi Mạc Bàn. Núi hoang có thêm nước sẽ tăng thêm vẻ đẹp.

Nếu biến nơi này thành khu du lịch nghỉ dưỡng thì chắc sẽ rất thu hút, nhưng nếu phát triển thành khu biệt thự và thương mại thì ở xa thành phố như thế này, chắc sẽ khó mà bán được.