Rời khỏi khách sạn Kim Thạch thì đã gần 10 giờ tối. Đang định đến chợ gần đó để mua ít rau về xào vài món, rồi dành nửa ngày ở nhà, bỗng điện thoại reo. Lấy điện thoại ra nhìn, thấy số lạ. Vừa định từ chối, chợt nhớ ra mấy hôm nay mình đã đến khá nhiều công ty điện ảnh và để lại số liên lạc, biết đâu là một trong những công ty đó gọi thì sao. Vì vậy, Lâm Hựu bấm nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không nghe máy tôi nữa cơ đấy?” Lâm Hựu nhớ lại một lúc, giọng này vừa quen vừa lạ, nhưng chắc chắn không phải là một trong bốn người chị của mình. Không để Lâm Hựu đoán lâu, người đó cười nói: “Lâ m đạo diễn, nhanh quên tôi thế sao? Cậu là đồ không có lương tâm, tôi còn tưởng nhớ cậu đấy.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương