Lâm Hựu không hề động lòng, nhưng Lý Nhược Trần cảm thấy không đành lòng, siết chặt tay Lâm Hựu, ám chỉ anh nên nói vài lời nhẹ nhàng. Lâm Hựu không đáp lại, kéo Lý Nhược Trần rồi định rời đi.

“Đứng lại! Lâm Thắng Nam thấy Lâm Hựu muốn đi, vội vàng lên tiếng.

Lâm Hựu quay đầu lại, nói: “Cảnh sát Lâm, chị cũng thấy rồi đấy, tôi chỉ tự vệ chính đáng và không dùng bất kỳ hung khí nào. Chị định bắt tôi à?

Khuôn mặt nghiêm nghị của Lâm Thắng Nam bỗng chốc dịu lại khi nhìn thấy Lâm Hựu, nụ cười đầy thân thiện, “Không phải vậy đâu… Lâm Hựu…

“Chị Tư và chị Hai của em nhớ em lắm. Chúng ta muốn mời em ăn bữa cơm, chị em mình ngồi lại trò chuyện, em thấy sao?