Lâm Hựu khẽ nhướng mày, hỏi: “Anh biết tôi sao?”

“Không chỉ biết, tôi còn đang tìm cậu bấy lâu nay.” Lục Viễn Hàng bỗng chuyển sắc mặt, lạnh lùng nói: “Cậu có biết tôi là ai không?”

“Tôi cần gì phải biết anh là ai?” Lâm Hựu đáp lại thản nhiên, “Anh tưởng mình nổi tiếng lắm à? Ai cũng phải biết anh chắc? Tôi ghét nhất mấy kẻ tự phụ như anh, đúng là vô duyên.”

“Được... được... được!” Lục Viễn Hàng nghiến răng nói ba tiếng “được,“ mặt tái mét. “Không nói đến chuyện cậu là em trai của Lâm Tiêu Đồng, chỉ riêng việc cậu đã đánh học trò của tôi, hôm nay tôi cũng không thể để cậu yên ổn rời khỏi đây.”

“Thế anh định để tôi rời đi thế nào?” Lâm Hựu nhếch môi, “Đánh trống khua chiêng tiễn tôi à?”