Vu Duẫn Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu khách sáo: “Bạn học Lâm à, chúng tôi rất tán thành ý tưởng của cậu và đánh giá cao tài năng của cậu . Tuy nhiên, dự án này đã chuẩn bị hơn hai năm, nên không thể dừng lại để bắt đầu dự án khác được.

“Vậy chúng ta hãy tập trung vào vai Pháp Hải đi. Hy vọng là chiều nay, cậu sẽ đến văn phòng tôi ở khách sạn Kim Thạch. Chúng ta có thể nói thêm sau, được không?

Lâm Hựu định lên tiếng, nhưng Lý Nhược Trần đá nhẹ vào chân dưới gầm bàn, nhắc nhở cậu rằng cơ hội này rất hiếm có. Vai diễn này, ngoài kia có bao nhiêu người sẵn sàng tranh giành để có được, giờ lại có người đến tìm một người mới như cậu, chẳng phải là một cơ hội quý giá hay sao?

Chỉ có Lâm Hựu hiểu rằng cơ hội này cuối cùng có thể biến thành một trò đùa. Khi quảng bá, người ta sẽ biết đến mặt cậu, nhưng vai diễn cuối cùng lại rơi vào tay kẻ khác, thì người bị bẽ mặt vẫn là cậu. Nếu chuyện này xảy ra, chắc chắn Lâm Uyên và Lam Lâm sẽ cười cợt vui mừng.

Suy nghĩ một lát, cậu hỏi: “Chị Vu có chắc chắn vai này là của tôi không?