Bạch Thanh Lam cầm lấy bản đề cương, cũng giống như Vu Duẫn Nhi, vừa nhìn vào đã bị cuốn hút ngay. Vu Duẫn Nhi tỏ vẻ hứng thú: “Lâm Hựu, em vẫn chưa qua được khóa đào tạo chính quy nào về đạo diễn, làm sao có thể viết ra được một bản đề cương như thế này?” Lâm Hựu không thể nói ra rằng cậu nhìn thấy tương lai, nên đành viện cớ: “Em khá hứng thú với biên kịch và đạo diễn, đã tham gia nhiều cuộc thi ở trường và cũng đạt được một vài thành tích tốt. Em có viết bài về thói quen và định kiến, từng đạt giải ở tỉnh.” “Có lúc, thiên phú còn hơn cả sự nỗ lực.” “Haha,“ Vu Duẫn Nhi cười lớn, “có chút thú vị đấy. Bản đề cương của em, chị đã xem qua rồi. Chị thấy rất hứng thú và nghĩ rằng chúng ta có thể sản xuất bộ phim này. Nhưng hiện tại, nhân sự không đủ vì dự án Bạch Xà truyện đã khởi động, không thể phân thân ra làm thêm bộ khác.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương