Ngày hôm sau, Lâm Hựu phải tiếp tục đi công việc, trong khi Lý Nhược Trần vẫn còn đang ngủ say. Dù Lâm Hựu đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng khi dậy và rửa mặt, vẫn không tránh khỏi việc làm Nhược Trần thức giấc. Nhược Trần bật dậy khỏi giường, mắt còn ngái ngủ, mở cửa, ngáp dài rồi hỏi: “Cậu đi đâu thế? Lâm Hựu vừa nhìn thấy cảnh đó, suýt chút nữa thì chảy máu mũi. Lý Nhược Trần mặc áo dây và quần ngắn, đôi chân dài miên man tỏa ra ánh sáng rực rỡ của tuổi trẻ. Cô ấy cao gần mét bảy, với bầu ngực đầy đặn, dường như chẳng thèm mặc áo ngực, kiêu hãnh đứng thẳng, tạo thành đường cong quyến rũ không thể rời mắt. “Tớ có việc phải ra ngoài. cậu mau mặc đồ vào, trưa Tớ không về, cậu cứ tự nấu gì đó để ăn. Trong tủ lạnh còn thịt bò hôm trước mua, có thể làm mì bò băm, có cả trứng, cậu chiên trứng ăn kèm và có cải xanh, nhớ thái nhỏ rồi chần chung với mì. Nhược Trần dụi mắt, lẩm bẩm: “tớ không muốn ở nhà một mình đâu. tớ sẽ đi cùng cậu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương