Khi rời khỏi tòa án, đã đến giờ trưa, Lâm Hựu và Giang Minh tìm một quán ăn nhỏ gần đó, gọi vài món và mỗi người một chai bia, cùng nhau thưởng thức bữa ăn trong không khí vui vẻ. “Anh à, chị Tư của anh hình như không tệ lắm, lần này giúp anh xả được bao nhiêu bực bội rồi đấy. Giang Minh vừa nói vừa cầm miếng cá kho, thổi nhẹ trước khi cho vào miệng. “Nhìn mặt thằng Thiên Dương đúng kiểu lươn lẹo, thấy mà chỉ muốn tát cho nó một cái. “Ba mẹ anh đúng là ngốc nghếch. Chẳng lẽ họ không biết câu ‘Nuôi hổ ắt sinh họa’ sao? Lâm Hựu chỉ mỉm cười mà không đáp. Giang Minh tiếp tục: “May mà ba mẹ ruột của em chưa tìm đến. Giờ nghĩ lại, cứ sống như thế này lại thấy tốt. Giàu sang có nhiều điều phiền toái, còn những gia đình lớn lại đầy rẫy quy tắc. Thà rằng sống tự do cùng với sư phụ và mọi người còn hơn. Dù có nghèo một chút nhưng không phải lo lắng về những tính toán, hận thù, sống thoải mái biết bao. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương