Lam Lâm vừa nghe xong phán quyết, lập tức ngồi sụp xuống ghế, khóc rống lên: “Con trai của tôi! Nó còn trẻ quá, mới chỉ mười sáu tuổi thôi, một đứa trẻ xuất sắc như vậy, thi đại học đạt hơn bảy trăm điểm, thế mà giờ tan nát hết rồi! Vừa khóc, bà ta vừa đấm thùm thụp vào lưng Lâm Uyên, trông chẳng khác gì một người phụ nữ điên loạn. Lâm Uyên bị Lam Lâm đấm vào lưng, vừa đau vừa khó chịu, liền tức tối nhìn Lâm Thắng Nam mà nói: “Lâm Thắng Nam, tốt… rất tốt! Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô đừng hòng bước chân vào nhà họ Lâm một lần nào nữa. “Tôi coi như mình không có đứa con gái như cô. Lâm Thắng Nam chẳng thèm quan tâm, cười nhạt đáp: “Xin lỗi, ông Lâm, nhà họ Lâm không phải là của riêng ông. Đó là sản nghiệp mà ông nội tôi để lại cho chúng tôi, ông không có quyền cấm tôi về. Khi nào tôi muốn về, tôi sẽ về, ông không cản nổi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương