Lâm Thắng Nam không ngẩng đầu lên, giọng đầy căm phẫn: “Những gì chị nói, em đều biết hết, nhưng em không thể nuốt trôi cục tức này.” “Em đã bảo rồi, tình hình lúc đó thật sự rất nguy cấp, còn nguy hiểm gấp trăm lần so với lần trước ở Tứ Hải . Lần đó, bọn chúng chỉ la hét ầm ĩ, thực ra chẳng dám có sát ý với bọn mình.” “Nhưng kẻ quái dị kia, trong nháy mắt giết năm người đồng nghiệp của em, như thể việc ăn cơm uống nước hằng ngày, hắn không từ bỏ việc bắt em, vì em chính là phương thuốc chữa thương của hắn.” “Chị biết điều đó có nghĩa gì với em không?” “Tất cả những chuyện này, kẻ chủ mưu không ai khác chính là Lâm Thiên Dương. Làm sao em không hận cho được?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương