Lâm Hựu nghe xong cảm thấy da gà nổi hết cả lên, không thể chịu được nữa nên vội vàng ngắt lời: “Thôi đủ rồi! Dừng lại đi, các người tốt nhất là nói thẳng luôn cho tôi biết lần này Lâm Thiên Dương gây ra chuyện gì mà các người lại muốn tôi phải gánh thay, như vậy đơn giản hơn. “Tôi còn có thể xem thử xem mình có gánh nổi không, và các người có trả nổi không. “Chúng ta đều là người lớn, đừng có mà chơi trò tình cảm giả tạo này. Giữa chúng ta chẳng có gì đáng gọi là tình cảm đâu, đừng có mơ tưởng gì cả. Tôi thừa biết các người đang nghĩ gì. Lâm Uyển Nhi trông có vẻ ngượng ngùng, còn Lam Lâm thì sắc mặt tái xanh. “Lâm Hựu, cậu đừng có được đà lấn tới, làm như chúng tôi đang cầu xin cậu vậy. Đừng quên, cậu cũng là một thành viên của Lâm gia. Giờ Thiên Dương gặp chuyện, cậu là anh trai thì có nghĩa vụ phải giúp đỡ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương