Sáng hôm sau, Lâm Hựu bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Cậu mở mắt mơ màng, nhìn đồng hồ, đã là 6 giờ 30 phút. Đây là giờ báo thức Lâm Hựu đã cài khi còn đi học, giờ thì không cần thiết nữa, nhưng cậu vẫn chưa tắt chuông.

Tắt báo thức xong, cậu định quay lại ngủ tiếp, nhưng đột nhiên cậu mở to mắt, nhìn về phía bếp với vẻ nghi hoặc. Từ trong bếp, một mùi hương thơm phức của bánh rán bay ra.

Lâm Hựu nhanh chóng bật dậy, khoác vội quần áo rồi bước tới bếp. Khi mở cửa, cậu thấy Lý Nhược Trần đang mặc bộ đồ hầu gái, bận rộn nấu ăn trong bếp. Bộ trang phục làm nổi bật thân hình của cô, khiến cô trông vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Thấy Lâm Hựu, Lý Nhược Trần vừa lật bánh trong chảo vừa nói: “Cậu dậy rồi à? Tôi đang định gọi cậu đây.

Lâm Hựu chăm chú nhìn Lý Nhược Trần, ánh mắt không rời khỏi dáng người nổi bật của cô. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lý Nhược Trần cúi đầu nhìn lại bản thân rồi hỏi: “Trên người tôi có gì à?