Màn đêm buông xuống, A Thiểm nằm trên giường không tài nào ngủ được. Cánh cửa không có khóa khiến cậu không có chút cảm giác an toàn nào. Mãi đến khi trời gần sáng, A Thiểm mới chợp mắt được một lúc. Trong mơ, cậu gặp lại mẹ mình, người đã chết từ nhiều năm trước. Người phụ nữ với mái tóc vàng và gương mặt rạng rỡ, mỉm cười dịu dàng nhưng ánh mắt giấu đi những ý đồ thật sự. Khi cậu còn là đứa trẻ nhỏ bé chạy đến, bà đã dùng con dao đâm mạnh vào tim cậu. “Ngươi là vết nhơ lớn nhất của ta!” Đôi mắt điên cuồng đầy hận thù của bà nhấn chìm cậu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương