Trận đấu sắp bắt đầu, Kiều Hải cảm nhận được sự lo lắng không yên của A Thiểm bên cạnh. Thường thì vào thời điểm này, A Thiểm chắc chắn sẽ trò chuyện linh tinh với anh. Kiều Hải khoác một cánh tay qua cổ A Thiểm: “Cậu ủ rũ thế này, đang nghĩ ngợi gì vậy? Nói ra để tôi nghe xem nào!” A Thiểm lúc này mới nở một nụ cười. Kiều Hải thở dài: “Nhìn cậu xem, tôi đâu có ép cậu phải cười đâu.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương