Ánh mắt của Lộ Nam Đình trở nên nguy hiểm, trong bầu trời đêm đen chỉ có một vầng trăng tròn treo lơ lửng, phản chiếu trong đôi mắt anh ta đầy tia lạnh lẽo. “Em giả vờ cái gì chứ?” Biểu cảm trên gương mặt anh ta dần trở nên méo mó, anh ta tiến sát đến A Thiểm, gần đến mức đầu mũi của cả hai gần như chạm vào nhau. “Anh không hiểu con người thật của em sao? Em làm sao có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy? Nghe mà thấy buồn nôn.” Anh ta nhẹ nhàng vén lọn tóc vàng rực rỡ của A Thiểm, “Tiểu Bắc, em mới chính là người đẫm máu và đen tối nhất, làm sao em có thể cho rằng thủ đoạn của anh là bẩn thỉu? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương