Liêu Lương đứng chờ bên ngoài văn phòng riêng của Cảnh Miên. Hoa Nhạc Dao mang cho anh một cốc nước, nhưng Liêu Lương không thể uống nổi. “Thầy Liêu, chị Cảnh đang họp, không biết đến mấy giờ mới xong, hay là chị xong việc em sẽ báo lại, để thầy không phải chờ ở đây suốt. “Không sao, tôi sẽ đợi ở đây. Tôi có việc gấp, nhất định phải nói với chị ấy ngay lập tức. Hoa Nhạc Dao thấy Liêu Lương thật sự rất gấp gáp, liền nói: “Thầy có thể nói trước với em, biết đâu em cũng có thể giúp được gì. Miễn là không phải vấn đề liên quan đến nghiên cứu kỹ thuật. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương