“Cậu không thể nói điều gì tốt đẹp hơn sao?” Đôi mắt của Cảnh Miên từ từ ngước lên. Cô cảm thấy may mắn vì luôn có thói quen lưu trữ dị năng trong khắp cơ thể, nhờ đó mà đầu óc vẫn còn giữ được ý thức. “Cơ thể của tôi chắc không ở xa đây, đầu tôi vẫn ổn, cơ thể của tôi cũng có thể không sao. Tôi nhớ mình đã ở cùng với Sầm Nha, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ cơ thể của tôi.” Nói đến đây, Cảnh Miên im lặng một lúc. Anh ấy chắc hẳn rất đau lòng khi thấy mình trong tình trạng này. Cảnh Miên cố gắng xoay tròng mắt, nhưng cô không thấy bóng dáng của Sầm Nha. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương