Anh run rẩy bước đến trước cái đầu, đôi tay run rẩy nâng lên cái đầu xinh đẹp ấy, vuốt nhẹ những lọn tóc xõa ra, trên gương mặt cô vẫn là biểu cảm mơ hồ và bối rối. Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch... Trái tim anh co thắt dữ dội, chịu đựng cơn đau như bị co giật, cố chấp chấp nhận sự thật không thể chấp nhận này. Miên Miên của anh... đã chết rồi... Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương