Chỉ huy mất hai phút để xác nhận lời của Cảnh Miên. Ông trả lời: “Thủ trưởng Cảnh, xin cô bình tĩnh. Sau khi quét và quan sát, không phát hiện bất kỳ sinh vật bậc năm nào xung quanh vị trí của cô. Nếu cô cảm thấy quá sợ hãi, hãy rời khỏi chiến trường.” Chỉ huy ngầm mặc định rằng Cảnh Miên dù sao cũng chỉ là một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi. Làm được đến mức này đã là rất xuất sắc, còn có thể yêu cầu gì thêm ở cô? Không ngờ, từ điện thoại vang lên tiếng hét của cô: “Không! Ông không hiểu tình hình thực tế! Xung quanh tôi chắc chắn có...” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương