“Chỉ mới ở ngay cửa vào mà tình hình đã tệ thế này.” Ông Thôi nhíu mày lo lắng.

Lần này, các chiến thần đến chủ yếu là những người sở hữu dị năng hệ hỏa, và trong quân đoàn dị năng, số lượng người hệ hỏa cũng chiếm tỉ lệ rất lớn.

Nguyễn Tông Quyền đã dồn toàn lực, điều động mười hai chiến thần từ các căn cứ ở miền Nam, cùng với lực lượng của căn cứ trung tâm, tổng cộng có mười tám chiến thần! Số lượng dị năng giả cấp cao lên tới hơn hai nghìn người, và còn có thêm năm nghìn dị năng giả cấp thấp.

Điều này cho thấy mức độ quan trọng của nhiệm vụ lần này, khiến ông Thôi và Cảnh Miên cảm thấy yên tâm hơn.

Cảnh Miên được xếp vào nhóm hậu cần, mặc dù cô có khả năng chiến đấu, nhưng không ai trong ban chỉ huy sẽ để cô ra tiền tuyến. Cô là “bảo vật” để chữa trị cho các chiến sĩ bị thương, và nếu có bất kỳ sự cố gì xảy ra với cô, thì ai sẽ đứng ra lo liệu cho hai căn cứ mà cô lãnh đạo? Vì vậy, ban chỉ huy đã quyết định đặt cô ở nơi an toàn nhất, kiên quyết không để cô mạo hiểm.