Cảnh Miên không ngại gì mà nhìn thẳng vào Nguyễn Tông Quyền, “Xin lỗi, nhưng tôi thấy cách xử lý của ông chỉ là tạm thời, không giải quyết triệt để vấn đề.”

Nếu Nguyễn Tông Quyền xử lý tốt, tương lai nơi này đã không trở thành vùng cấm.

“Đây không phải chuyện nhỏ, cầu cứu căn cứ trung tâm không phải là điều đáng xấu hổ, ngược lại, càng kéo dài, càng che giấu, đến lúc không thể che đậy nữa thì sẽ càng tệ hại hơn, hại mình hại người. Anh có còn muốn giữ Điền Nam không?

Tôi hiểu Nguyễn thủ trưởng không muốn để lại ấn tượng xấu với Tổng chỉ huy, nhưng kết quả tệ nhất chỉ là bị giáng chức, so với việc trở thành kẻ tội đồ, cái nào nặng hơn?”

Nguyễn Tông Quyền không biết nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô. Nếu Cảnh Miên quyết định báo cáo, ông ta không thể ngăn cản.