“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.” Nhận được câu trả lời chắc chắn từ bác sĩ, Cảnh Miên mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn ông bà Bạch rời khỏi phòng khám. “Thấy không? Đó chính là chủ của Lục Âm đấy! Đích thân dẫn cư dân đi khám bác sĩ, đãi ngộ tốt như vậy! “Nhà tôi cũng đã đăng ký ở Lục Âm rồi, không biết có được chọn không! Trương Bội Vinh làm hộ lý trong bệnh viện, trong lòng rất bất mãn với mấy bà đồng nghiệp suốt ngày chỉ biết nói chuyện phiếm, đẩy hết công việc cho cô làm! Đang định phàn nàn thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. “Bà nói cô ấy là ai? Chủ của Lục Âm? “Đúng vậy! Bà đồng nghiệp đầy khinh miệt nói: “Chuyện đó mà cô cũng không biết sao? Tấm ảnh của cô ấy từng đăng trên tờ báo Ngũ An, được gọi là Người phụ nữ xuất sắc của thời kỳ tận thế: Cảnh Miên, chủ của Lục Âm! “Cái gì? Trương Bội Vinh sững sờ đến mức cằm muốn rớt xuống. Làm gì có tiền để mua báo đọc! “Cô ấy? Không thể nào! “Sao lại không thể? Tôi nhìn nhầm, chẳng lẽ tất cả mọi người đều nhìn nhầm? Vài giây sau, Trương Bối Vinh tỉnh lại từ cơn choáng váng, lao ra ngoài như tên bắn. “Này! Cô còn chưa làm xong việc! Tôi sẽ tính là cô trốn việc đấy! Trương Bối Vinh bước nhanh như bay đuổi kịp Cảnh Miên khi cô sắp ra khỏi bệnh viện. “A Miên! “Đợi đã! Con gái yêu của mẹ! Mẹ tìm con khổ sở lắm! Cảnh Miên nghe thấy giọng nói rợn tóc gáy từ phía sau, liền thầm nghĩ không hay rồi! Bà Bạch quay sang nhìn cô với ánh mắt thắc mắc. “Là người thân mà tôi đã cắt đứt quan hệ. Cảnh Miên mặt mày tái mét nói nhỏ: “Chúng ta mau đi thôi! “Được! Ông bà Bạch bỗng nhiên bước nhanh như bay. Hai cụ trước đây thường xuyên lao động ở khu nhà tạm, nên sức khỏe vẫn khá tốt. “A Miên! Đợi đã! Trương Bối Vinh lo lắng gọi với theo từ phía sau. Xung quanh đều là những ánh mắt châm chọc nhìn Trương Bội Vinh, không hiểu sao lại đuổi theo chủ của Lục Âm như vậy. “Xin đừng gây ồn ào trong bệnh viện! Trương Bội Vinh, phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, tiếp tục chạy và gọi, cuối cùng cũng bắt kịp và nắm lấy tay của Cảnh Miên. “Con gái, con không biết mẹ nhớ con đến nhường nào đâu, mẹ không muốn mất con, không muốn xa con thêm nữa. Cảnh Miên thấy không thể thoát khỏi cái bóng ma này, liền thẳng thắn nói: “Bà không thể nhận bừa người thân, tôi không có liên quan gì đến bà. “A Miên! Con thật tàn nhẫn! Ngay cả mẹ ruột của mình mà con cũng không nhận sao! Trương Bội Vinh, đau đớn kêu lên. Cảnh Miên làm sao có thể quên được bộ mặt thật của Trương Bội Vinh,, “Nếu bà còn tiếp tục quấy rối, tôi sẽ gọi bảo vệ đến. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng vô tình của Cảnh Miên, trong mắt Trương Bội Vinh, hiện lên một tia căm hận, “Con có còn trái tim không? Con đưa những người thuê nhà không thân không thích đi khám bệnh, nhưng lại không quan tâm đến sức khỏe của mẹ mình sao? “Hừ, khi tôi bệnh nặng sắp chết, bà đã quan tâm đến tôi chưa? Cảnh Miên nói nhỏ: “Bà chẳng phải đã nói là chết thì chết đi, còn tiết kiệm được một miếng ăn, ném ra ngoài sớm một chút, khi chết hẳn rồi thì sẽ thối rữa. Dù đã trải qua mười năm của kiếp trước, cô vẫn không thể quên được mùa hè năm đó, khi cô tự bò từ đống xác chết về căn phòng 302. “Bà nghĩ tôi không biết ý đồ của bà sao, Trương Bội Vinh,, bà hãy từ bỏ đi. Cảnh Miên không quay đầu lại, kéo ông bà Bạch rời khỏi bệnh viện. Trương Bội Vinh,bị trưởng nhóm hộ lý lôi trở lại và bị mắng té tát. Trên đường, mặt trời vẫn chói chang, nhiệt độ hơn bốn mươi độ cũng không đủ để sưởi ấm trái tim của Cảnh Miên. Bà Bạch siết chặt tay cô, âm thầm ủng hộ cô. Khi trở về Lục Âm, cô ngạc nhiên thấy Kiều Hải đang chờ mình. “Anh đã hoàn toàn hồi phục rồi à? Kiều Hải chắp tay: “Cảnh chủ, đại ân không lời nào tả xiết! Từ nay tôi muốn ở lại Lục Âm làm nhân viên bảo vệ. Thật là một bất ngờ! Cảnh Miên lập tức quên đi những phiền muộn mà Trương Bội Vinh, mang lại. “Chào mừng anh gia nhập, Kiều Hải! Kiều Hải có chút ngại ngùng nói: “Nói thật là tôi muốn thuê căn số ba, mấy ngày dưỡng thương tôi vẫn chưa trả tiền phòng. “Có gì đâu, cứ quyết định vậy đi! Cảnh Miên vui vẻ chốt luôn. Không chỉ có thêm một chiến tướng dự bị, mà nhiệm vụ nâng cấp cung cấp việc làm cũng tiến thêm một bước. “Để tôi dẫn anh đi làm quen với phòng bảo vệ, không thể so với đội săn của Ngũ An, nhưng hy vọng anh không chê. Kiều Hải đã chuẩn bị tâm lý, lực lượng vũ trang bảo vệ của Lục Âm mới bắt đầu, dù có thiếu thốn thì cũng chẳng sao, ít nhất ở đây sống thoải mái, không phải bận tâm đến những trò đấu đá lừa lọc ở Ngũ An. Mở cửa bước vào, thấy Vương Nghị đang ngồi bên trong giám sát tình hình bên ngoài Lục Âm. Gió mát từ điều hòa thổi đến, trên bàn có những chiếc bánh nhỏ trang trí tinh xảo và ngon miệng. Dọc theo bức tường là những thùng nước khoáng. Trước cửa sổ lớn không có một con xác sống nào. Kiều Hải nghĩ thầm: Hưởng thụ thế này cơ à. “Vương Nghị, từ giờ Kiều Hải sẽ làm việc cùng anh, có việc gì anh cứ nghe theo ý kiến của anh ấy, anh ấy từng là đội trưởng đội săn của Ngũ An. Vương Nghị ngạc nhiên và vui mừng: “Có đội trưởng Kiều ở đây, chỉ số an toàn của Lục Âm tăng vọt rồi. “Kiều Hải, công việc của anh chỉ đơn giản là: Mỗi ngày khi mọi người ra ngoài đi làm và trở về, anh phải đảm bảo không có xác sống bên ngoài tòa tháp, nếu có thì phải bắn hạ ngay lập tức, đảm bảo mọi người an toàn ra vào. Ban ngày, thời gian còn lại bên ngoài hầu như không có xác sống, anh có thể ở trong phòng bảo vệ giám sát tình hình bên ngoài. Khi mọi người đã về căn cứ, anh có thể tan ca. Kiều Hải: “Chỉ vậy thôi sao? “Chỉ vậy thôi. Kiều Hải biết công việc ở đây chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn ở Ngũ An, nhưng không ngờ lại nhàn nhã đến vậy! “Vào buổi sáng và buổi chiều, anh có thể thay phiên với Vương Nghị. Kiều Hải gật đầu, Cảnh Miên nói xong liền rời đi. Vương Nghị dẫn Kiều Hải đi xem kho vũ khí nhỏ của Lục Âm để nhận súng đạn, rồi đưa cho anh một bộ đồng phục bảo vệ. “Bộ quần áo này chất lượng tốt, có thể chống lại một số cuộc tấn công. “Đây là đồ đặt riêng của Cảnh chủ. Kiều Hải nhìn cảnh tượng yên bình bên ngoài cửa sổ lớn, trên bậu cửa sổ còn có một dãy cây xanh, sắp nở hoa. Vương Nghị nhìn theo ánh mắt của anh, nói: “Đó là do tổng quản Hoa tặng, nói là để tăng thêm không khí sinh hoạt. “Tổng quản Hoa? “À, chính là cô tiếp tân nhỏ Hoa Nhạc Dao, cô ấy tự phong mình là tổng quản. Vương Nghị vô tình bị cô ấy lôi kéo theo. “Tự phong? Cảnh chủ không quản lý sao? Vương Nghị ngại ngùng: “Không quản. Còn rất cưng chiều cô ấy, cho cô ấy khá nhiều đặc quyền... Gần đây Tiêu Cảnh sau khi tan học về đều gọi Hoa Nhạc Dao là “chó săn Hoa“. Kiều Hải rất ngạc nhiên, ở nơi khác thì đây chắc chắn là điều cấm kỵ. Anh ngồi xuống chiếc ghế mềm, cảm thấy không thoải mái: “Chúng ta thực sự không cần huấn luyện? Không cần đi tuần tra dọn dẹp à? Vương Nghị nhìn Kiều Hải, nghĩ thầm: Anh trai này không chịu nổi cuộc sống thư giãn vui vẻ này sao? “Cảnh chủ nói đợi khi nào xây xong tường rào và đội ngũ bảo vệ đông hơn, thì sẽ tổ chức nhiệm vụ dọn dẹp. Khu vực trước cổng Lục Âm đối diện với hướng của Ngũ An, vì vậy khu vực trước cổng thực chất thuộc phạm vi dọn dẹp của đội săn Ngũ An. Nếu không phải gần đây xác sống hoạt động mạnh hơn, thì tôi cả ngày chẳng có việc gì làm. “Anh được trả lương bao nhiêu? “Sáu mươi ngàn. Nói xong, Vương Nghị có chút ngượng ngùng... “Khụ khụ, bình thường tôi cũng tập nâng tạ trong phòng bảo vệ để rèn luyện.