Anh cởi cúc áo, gạt bỏ bàn tay nhỏ của cô đang cố ngăn cản. Giọng nói của anh có chút dịu dàng, dỗ dành: “Ngoan nào Miên Miên, đừng nghịch. Chỉ trong vài động tác, anh đã mở hết hàng cúc áo. Cảm giác làn da tiếp xúc với không khí mát lạnh, đầu ngón tay anh trượt dọc theo cơ thể cô, khiến da Cảnh Miên run lên từng đợt nhẹ nhàng. Dù là trong bóng tối, Cảnh Miên vẫn cảm giác như anh có thể nhìn thấu mọi thứ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương