Chu Hạ Đình ngồi một mình ở một bàn trống, gọi một bàn đầy những xiên nướng. Phải nói rằng đồ ăn ở Lục Âm thực sự không chê vào đâu được. Nếu nhà hàng này mở ở căn cứ trung tâm, chắc chắn sẽ luôn chật kín khách. Điều quan trọng nhất là giá cả của nó gần như chẳng khác gì làm từ thiện. Chỉ ở Lục Âm một ngày, Chu Hạ Đình đã có thể hiểu được lý do căn cứ này có mặt trên bảng xếp hạng toàn cầu. Tiếng cười nói vui vẻ từ bàn của Thạch Vũ vang lên khiến anh ta cảm thấy khó chịu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương