Cố Loan nhận ra tay mình lạnh ngắt. Khương Tiễn nắm chặt tay cô, cố truyền hơi ấm của mình để sưởi ấm cho cô. “Khương Tiễn, nếu thế giới này sụp đổ, anh nghĩ em nên làm gì?” Cố Loan hạ thấp giọng, hỏi ý kiến của anh. “A Loan, hãy làm theo những gì con tim em mách bảo. Em muốn làm gì, thì cứ làm.” Khương Tiễn nắm tay Cố Loan trong tay mình, nhẹ nhàng đáp. Đôi mắt trong veo của Cố Loan nhìn sâu vào mắt Khương Tiễn, ánh lên một tia sáng ấm áp, như thể sưởi ấm trái tim đang rối loạn của cô. Trong lòng cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể quyết định vì điều đó liên quan đến không gian và cả sự tồn vong của loài người. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương