Một nấm mộ nhỏ đơn độc đứng trên đỉnh cao, yên tĩnh và cô độc. Trước mặt ngôi mộ là cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp, nhưng giờ đã bị hủy hoại bởi thiên tai, không còn sức sống. Cố Loan ngồi xuống, lấy ra những quả táo và cam, sắp xếp ngay ngắn trước mộ của Lục Thính. Khương Tiễn cầm trong tay một ly rượu trắng, từ từ đổ lên mộ của Lục Thính. Cố Loan bước đến bên cạnh anh, đưa cho anh một lon bia, “Cuối cùng, uống với cậu ấy một ly nhé.” “Anh cảm ơn em, A Loan,“ Khương Tiễn nhận lon bia, rồi ngồi xuống trước mộ. Cố Loan bước sang một bên, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Tiễn đang chìm trong nỗi đau. Cô nhìn ra xa, cả thế giới xung quanh mang màu xám xịt, không còn chút sinh khí nào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương