Khương Tiễn nhẹ nhàng bôi thuốc, sợ làm đau Cố Loan. “Xong rồi, nhanh nào, để em bôi thuốc cho anh.” Cố Loan đã được băng bó tay bằng băng gạc, cô khó khăn bôi thuốc cho lưng của Khương Tiễn. Còn phần tay của Khương Tiễn, anh tự bôi thuốc. Sau khi bôi thuốc xong, dù bụng đói, hai người không ăn ngay mà nghỉ ngơi trong không gian. Gần hai ngày hai đêm không được nghỉ ngơi, lại phải khuân vác quá nhiều, cơ thể dù có khỏe đến đâu cũng không chịu nổi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương