Trận tuyết rơi suốt nửa tháng đã chôn vùi tầng 13, may mà từ hôm qua, tuyết bắt đầu giảm dần. Chủ căn hộ tầng 13 đã thu dọn đồ đạc và rời đi ngay trong ngày tuyết bắt đầu rơi lớn. Họ đã đi đến nơi trú ẩn gần đó. Hành lang tầng 14 giờ đã chật kín các cư dân của tòa 12. Kính cửa sổ đã bị người ta đập vỡ, để lại một lối đi thông thoáng. Một chiếc xe tải lớn đậu ở vị trí cửa sổ, có ba nhân viên mặc áo chống rét đang làm thủ tục đăng ký, phát cứu trợ vật tư. Để tránh xảy ra rắc rối, quân đội còn đặc biệt cử mười binh lính mang súng đứng gác. Cố Loan đứng xếp hàng sau Dư Dao, chậm rãi chờ đợi. “Cố Loan, tuyết đã chôn vùi tầng 13 rồi, cư dân tầng 14 cũng chuyển đi, cô sống ở tầng 15, có muốn chuyển lên tầng cao hơn không?” Dư Dao tốt bụng hỏi Cố Loan. Cố Loan lắc đầu, “Không cần đâu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chuyển đi. Nếu tuyết thật sự chôn đến tận tầng 15, cô sẽ rời khỏi đây, tìm một nơi khác để sống. Đối với cô, chỗ nào cũng là nhà, mà cũng không phải là nhà. Dù sống ở đâu thì cũng giống nhau thôi. Dư Dao thấy bị từ chối nên không nói gì thêm, khôn ngoan ngậm miệng lại. Đợi chán, Cố Loan lấy một viên kẹo trái cây bỏ vào miệng, vị ngọt khiến cô nheo mắt lại thích thú. Cách Cố Loan vài mét, Tôn Hiểu Hiểu đứng bên cạnh Mã ca xấu xí. Đằng sau cô ta là Quách Thế Hoài. Chỉ trong nửa tháng, Quách Thế Hoài gầy đi trông thấy, như thể chỉ còn lại một bộ xương, có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Quách Thế Hoài khoác chiếc áo bông, cúi đầu. Anh ta trông chẳng khác nào một người hầu bị Tôn Hiểu Hiểu tuỳ tiện mắng mỏ. Quách Thế Hoài căm hận, hận bản thân mình lâm vào tình cảnh này, cũng hận Tôn Hiểu Hiểu vô tình. Kể từ hôm đó, mỗi ngày Tôn Hiểu Hiểu đều đến nhà Mã ca. Khi về, cô ta cho Quách Thế Hoài một miếng thịt khô hoặc một cái bánh mì nhỏ vài chục gram. Nhân cơ hội nắm giữ Quách Thế Hoài, Tôn Hiểu Hiểu còn cướp hết quần áo giữ ấm của anh ta, chỉ để lại một chiếc áo bông rách, đã mặc không biết bao nhiêu năm. Quách Thế Hoài cắn răng trong cơn hận thù, nhưng không có cách nào thoát ra được. Hắn không có khả năng ra ngoài tìm thức ăn, sợ rằng vừa ra khỏi cửa sẽ không trở lại được nữa, chỉ có thể dựa vào Tôn Hiểu Hiểu để sống sót. Hắn thề, một khi ngày tận thế qua đi, thế giới trở lại như trước, hắn sẽ hành hạ Tôn Hiểu Hiểu đến chết. Vô tình ngẩng đầu lên, Quách Thế Hoài thấy Cố Loan đang đứng xếp hàng phía trước. Thấy cô vẫn quyến rũ như vậy, lòng anh ta lại trỗi dậy ý nghĩ đen tối. “Sao? Thấy cô ta mà vẫn không buông được à? Đáng tiếc là cô ta không để mắt đến anh đâu. Tôn Hiểu Hiểu nhận ra ánh mắt của Quách Thế Hoài, cười nhạo anh ta. Bây giờ, cô ta đã không còn màng đến bất cứ thứ gì nữa, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tận thế này. “Sao lại thế được, người tôi thích luôn là em mà. Quách Thế Hoài vừa nói xong liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Mã ca, sợ hãi cúi đầu ngay lập tức. Tôn Hiểu Hiểu đắc ý cười, khoác tay Mã ca, làm nũng với người mà trước đây cô ta không hề coi trọng. “Mã ca, anh thấy cô gái phía trước thế nào? Tôn Hiểu Hiểu ghé sát tai Mã ca thì thầm. Mã ca liếc nhìn về phía Cố Loan, mạnh tay siết cằm Tôn Hiểu Hiểu, “Muốn tôi chết à? Dù hắn độc ác, nhưng không phải kẻ ngốc. Cố Loan là ai, từ ngày đầu cô xuất hiện, cả toà nhà 12 này đều biết. “Mã ca đùa rồi, anh là người đàn ông của em, em còn phải dựa vào anh, làm sao có thể muốn anh chết chứ? Tôn Hiểu Hiểu cười cứng ngắc, cố gắng nịnh nọt Mã ca. Cô ta không hiểu tại sao Cố Loan lại trở nên mạnh mẽ đến vậy, ngay cả Mã ca ăn thịt người cũng không dám chọc vào. Vì mạng sống của mình, cô ta cũng không dám làm bậy nữa. Chờ đến khi Mã ca buông tay, cơ thể Tôn Hiểu Hiểu mới thả lỏng. Cô ta lại nhìn về phía Cố Loan, nhưng lần này lại chạm phải ánh mắt cười như không cười của Cố Loan. Tôn Hiểu Hiểu sợ hãi quay đi ngay lập tức, không dám nhìn nữa. Chẳng lẽ vừa rồi Cố Loan nghe thấy những gì cô ta nói? Liệu cô ta có đến gây chuyện với mình không? Cố Loan thực sự đã nghe thấy lời của Tôn Hiểu Hiểu. Cô cũng tin rằng trước khi Mã ca kịp ra tay, cô đã có thể giải quyết họ. Cô không định đối phó với Tôn Hiểu Hiểu, bởi Tôn Hiểu Hiểu đã rơi vào địa ngục, và cái kết đang chờ cô ta còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Lúc cô liếc nhìn qua, phát hiện ánh mắt của ba người kia có màu đỏ sẫm. Đó là dấu hiệu của những người đã ăn thịt người. Người đàn ông tên Mã ca kia, đôi mắt hắn còn đỏ hơn hai người còn lại. Có lẽ mùi thịt mà cô ngửi thấy chính là từ hắn. Thịt người có thể giúp no bụng, nhưng đi kèm với nó là nguy cơ nhiễm virus. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp rắc rối vì chuyện này. Không lâu sau, đến lượt Cố Loan xếp hàng. Cô ký tên nhận vật tư, chuẩn bị rời khỏi hàng thì ánh mắt cô dừng lại trên một người đàn ông cao lớn đang cầm súng đứng gác. Khương Tiễn trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, ngay cả mắt cũng đeo kính bảo hộ, nhưng Cố Loan vẫn nhận ra anh ngay lập tức. Khương Tiễn đứng thẳng, ánh mắt dừng lại trên người Cố Loan, không nói lời nào. Cố Loan cầm vật tư vừa nhận quay người đi, trong lòng thầm nghĩ, đứng giữa trời băng tuyết như vậy, anh có thấy lạnh không? Đến khi nhận ra mình đang quan tâm Khương Tiễn, Cố Loan liền vội vàng xua tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. “Cố Loan. Vợ chồng Dư Dao đã chờ sẵn bên cạnh tiến tới, cùng cô đi lên lầu. Đằng sau, một ánh nhìn nhẹ nhàng vẫn dõi theo Cố Loan cho đến khi cô lên tầng. “Cố Loan, đợi một chút được không? Chồng tôi có chuyện muốn bàn với cô.” Dư Dao gọi Cố Loan lại khi cô định vào nhà. Cố Loan dừng bước, quay đầu nhìn hai người, ánh mắt hướng về phía Tống Bác Dương. Tống Bác Dương đưa vật tư trong tay cho vợ, Dư Dao nhận lấy rồi lên lầu, để lại không gian cho hai người nói chuyện. “Cô Cố, tôi muốn bàn với cô một giao dịch. Tống Bác Dương nói thẳng, không vòng vo. Cố Loan hơi nhướn mày, “Giao dịch? Giao dịch gì? “Một người bạn của tôi biết có một trại nuôi lợn trên núi ở ngoại ô, tôi muốn cô Cố cùng chúng tôi đến đó. “Sao lại gọi tôi đi cùng? Cố Loan không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Nếu dễ dàng như thế, họ đã có thể độc chiếm, sao phải gọi cô? “Cô Cố là người thông minh! Không giấu gì cô, trại lợn hiện đang bị một băng nhóm chiếm giữ, tên cầm đầu có súng, chúng tôi không dám hành động liều lĩnh. Tống Bác Dương thẳng thắn nói lý do. “Anh chắc chắn trong đó còn lợn chứ? Cố Loan không muốn phí công vô ích. Thực ra cô cũng không thiếu vật tư, nhất là bây giờ trong không gian của cô còn có thể trồng trọt, cô càng không thiếu thứ gì. Nhưng gần đây cô ở nhà mãi cũng chán, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô sắp biến thành lợn đến nơi rồi. Có lẽ cô nên ra ngoài hoạt động một chút. Cô cũng muốn xem tình hình bên ngoài ra sao, chứ cứ ở trong nhà mãi cũng không phải cách hay. “Tôi chắc chắn, bọn chúng mới chiếm không lâu, nên vẫn còn rất nhiều lợn. “Trận tuyết lớn thế này, lại thêm một tháng mưa, những con lợn đó vẫn còn sống sao? “Đó là lợn thả rông, không bị nhốt trong chuồng, nên chắc chắn vẫn còn sống. Tống Bác Dương khẳng định chắc chắn. Bạn của anh ta đã tranh thủ lúc tuyết ngớt để đi xem xét tình hình. Kết quả là phát hiện trại lợn đã bị chiếm đóng, không còn cách nào khác mới về báo lại cho anh ta. Tống Bác Dương có vài phần bản lĩnh, nhưng không dám đối đầu với những kẻ có súng. Tuy nhiên, đàn lợn đó không ít, anh ta không muốn từ bỏ cơ hội này. Đang lúc bế tắc, vợ anh ta nhắc đến Cố Loan, lúc đó anh ta mới nghĩ đến cô. Cố Loan có súng, lại sẵn sàng vì gia đình Ôn Thư Tề mà giết chết đám người Vương Siêu, cô là một người đáng hợp tác.