Mộ Minh Đường không hề biết tâm trạng của Từ lão tướng quân. Nhìn Tạ Huyền Thần đi lại đau đớn vì vết thương, nàng đau lòng không tả xiết. Khi vừa vào đến phòng, Mộ Minh Đường lập tức ra lệnh cho nha hoàn: “Nhanh đi chuẩn bị nước nóng, băng sạch và thuốc trị thương. Các nha hoàn bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, nhanh chóng chạy đi lấy đồ. Tạ Huyền Thần mơ hồ cảm thấy mình đã đi quá xa, chàng giữ tay Mộ Minh Đường lại, yếu ớt nói: “Không cần làm phiền nhiều người thế, ta chỉ muốn ở bên nàng lâu hơn. “Chàng lại cứng đầu. Mộ Minh Đường bất lực nhìn chàng, nhưng khi nha hoàn mang đồ đến, nàng vẫn nghe theo ý Tạ Huyền Thần, cho mọi người lui ra, tự tay lấy khăn nhúng vào nước nóng trong chậu rồi vắt khô, “Chàng cởi áo ra trước, để ta giúp chàng rửa vết thương. Tạ Huyền Thần nhìn tình thế này, vốn định nói sự thật để ngừng trêu nàng, nhưng đột nhiên đổi giọng: “Nhưng vai ta bị thương, hơi động một chút là đau... Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương