Lâm Phàm bảo người sắp xếp cho Hoàng Bác Nhân, tuy hiện tại U Thành đã ở một nơi hoang vắng rồi nhưng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác được. Người có quyền lực còn lớn hơn cả hoàng gia đang ở U Thành này, cho dù chỉ là ở trong núi, nhưng chắc chắn không hề đơn giản như trong tưởng tượng.

Tiêu lão tổ tò mò hỏi: “Lâm chưởng môn, tên này là ai vậy? Sao lại có quan hệ với Võ Đạo Sơn, chỉ bằng tu vi có tí xíu này của hắn đến tư cách quét dọn cũng chẳng có nữa là.”

Lâm Phàm thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Mọi chuyện dài lắm, ban đầu khi Võ Đạo Sơn vừa thành lập, còn thiếu tiền, thiếu người, hắn đã xuất ra năm nghìn lượng bạc để giúp đỡ Võ Đạo Sơn. Ta đã đồng ý với hắn, chỉ cần Võ Đạo Sơn phát dương quang đại, ta nhất định sẽ cho hắn một vị trí trong Võ Đạo Sơn. Nay Võ Đạo Sơn thực sự đã khởi sắc rồi, bổn chưởng môn đương nhiên phải giữ lời.”

“Hahaha, năm nghìn lượng để bước chân vào tông môn hàng đầu, mộ tổ nhà hắn có hiển linh cũng chẳng thể gặp được loại chuyện tốt như thế này. Nếu bổn toạ tỉnh dậy từ sớm, đầu tư cho ngươi mười vạn lượng, ta cũng chẳng chớp mắt.” Tiêu lão tổ nói, đồng thời y cũng phát hiện ra một phẩm chất ưu tú của Lâm Phàm, đó chính là giữ chữ tín.

Nghĩ lại cũng thấy đúng, ở cùng hắn một đoạn thời gian, tuy không phải quá hoà nhã nhưng trong cái không quá hoà nhã này cũng đã thấu hiểu lẫn nhau, coi như là đôi bên đã hiểu được cách ăn ở nói năng của nhau rồi.