Trong phòng.

“Lần này cần ra ngoài bao lâu?” Vĩnh Nhạc nhẹ giọng hỏi.

Lâm Phàm ôm Vĩnh Nhạc, cười tủm tỉm nói: “Không bao lâu, mười ngày nửa tháng ấy mà, tìm một số người mà thôi, không có gì nguy hiểm.”

“Ừm.” Vĩnh Nhạc không có hỏi tới, hi vọng bình an thì tốt.

Đối với Vĩnh Nhạc mà nói tiếc nuối duy nhất chính là không có sinh cho Lâm gia một đứa bé, đây là chuyện nàng ngày nhớ đêm mong, có đôi khi ngẫm lại thật nghĩ rằng chuyện là do chính mình.