“Lâm chưởng môn, ngươi nói xem sao những thứ này cứ nhất định phải nhắm vào liên minh vậy, liên minh hiện tại không còn là liên minh khi xưa nữa rồi.” Viêm Côn vô cùng khó chịu, sao bao nhiêu tai nạn cứ đổ ập xuống liên minh thế này, sao có thể như thế.

Dưới sự quản lí của bọn y, có thể nói liên minh không còn tranh đoạt với đời, cũng không động chạm vào ai khác, không có bất kì ý định đi xâm lấn địa bàn nào nữa, ngoan ngoãn như một đứa bé vậy. Nhưng cho dù như thế, liên minh vẫn bị kẻ khác nhớ thương. Đáng hận, khốn nạn, chết tiệt thật.

“Nguyên nhân rất đơn giản, đó là thực lực quá yếu, rất dễ bị người ta ức hiếp.” Lâm Phàm nói.

Viêm Côn ngẩn người nhìn Lâm Phàm, có chút phản ứng không kịp. Nói gì mà thẳng thế, hoàn toàn không có ý nói giảm nói tránh chút nào, cứ thế hung hăng nện thẳng vào trái tim y. Nhưng y biết những lời Lâm Phàm nói là thật, nếu là trước đây, liên minh cực kì cường đại, cao thủ nhiều như mây, nguyên soái này còn lợi hại hơn cả nguyên soái kia. Nhưng vì bị năng lượng hạt nhân Tinh Cấp nổ tung lần đó, người chết lẫn người tàn phế đều nhiều vô số kể, thực sự không nhẫn tâm nhìn thẳng. Viêm Côn cũng tự biết mình là ai, y không tiếp tục truy hỏi nữa, nhỡ đối phương nổi điên lên, tình cảnh đó y sợ mình không chịu nổi.

Lúc này, nội tâm Lâm Phàm khẽ động, hắn cảm nhận được khí tức của sương đen ở đằng xa kia rất nồng đậm, người bình thường không cảm nhận được, nhưng U Ám Thần Vực rong cơ thể hắn lại rất mẫn cảm với đám sương đen này.