Lâm Vạn Dịch liếc Viêm Côn, nếu thay Viêm Côn thành tổng nguyên soái Tịch, hắn chắc chắn sẽ phải gào lên, hung hăng mắng chửi một trận tơi bời, chỉ có dân chúng liên minh các ngươi mới là con người, lẽ nào dân chúng ở vùng đất giàu có bọn ta không phải con người sao? Nhưng Viêm Côn là Viêm Côn, Tịch là Tịch. Tuy Địa Ngục Sơn cũng tham dự vào hành vi xâm chiếm vùng đất giàu có cùng với liên minh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không phải là thành viên chủ chốt, chỉ là tăng thêm vài cường giả mà thôi. “Phàm Nhi không ở trong phủ, ngươi muốn tìm nó chắc phải đợi một khoảng thời gian, cho dù là ta cũng chẳng thể tìm nổi.” Lâm Vạn Dịch nói, không hề làm khó dễ cho đối phương, nhưng có một vài chuyện phải biết phân biệt nặng nhẹ. “Vậy phải làm sao đây?” Viêm Côn đang nóng lòng như lửa đốt, hai tay không ngừng xoa vào nhau, chau chặt lông mày, đi qua đi lại, tựa như đang cân nhắc một chuyện gì đó. Đột nhiên có một làn sóng chấn động truyền từ phía xa tới, liền thấy bên trong thứ nguyên đằng xa đó có một cái gì đó khổng lồ xuất hiện, nhìn kĩ lại mới thấy hoá ra là một toà thành. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương