Lâm Phàm phát hiện Viêm Côn bị doạ cho sợ run như cầy sấy liền ném cho y một ánh mắt coi thường. Có lẽ Viêm Côn cảm nhận được ánh mắt của Lâm chưởng môn có chút không bình thường, liền ho khan một tiếng: “Lâm chưởng môn, vừa nãy gió thổi lạnh quá nên hơi run run thôi.” “Ừm, đừng căng thẳng, có ta ở đây rồi, những chuyện này đều nằm trong sự tính toán của ta.” Lâm Phàm ngẩng đầu, an ủi tâm hồn mong manh dễ vỡ của Viêm Côn, bị doạ cho sợ chết khiếp là chuyện bình thường thôi, suy cho cùng thủ đoạn của lũ tà thần lúc nào cũng rất kinh tởm. Ngay lập tức, liền thấy xung quanh Lâm Phàm hiện lên vô số kiếm ý. Sau đó vút một tiếng, chúng xé gió bay đi, kiếm quang toả ra như cầu vồng, cưỡng ép và chặt đứt những xúc tu đang muốn thu lại kia. Vô số tiếng la hét thảm thiết truyền tới, hiển nhiên là tà thần đã bị trọng thương, đau đớn nên mới kêu gào, khiến người nghe cũng phải cảm thấy đau thay. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương