Trăng sáng sao thưa, cả U Thành như được phủ thêm một tấm áo màu trắng bạc, khắp nơi đều yên tĩnh.

Khoảng núi phía sau Lâm phủ.

“Hây!”

Triệu Quang Nghĩa cũng chính là Cẩu Tử tay cầm một thanh đao gỗ, căn cứ theo cuốn bí tịch Hổ Sát đao pháp mà tu luyện. Mãnh hổ tấn công, hai chân rời mặt đất, đao gỗ trong tay bổ thẳng về phía trước.

“Bụp!”

Hắn liền ngã nhào xuống đất.

“Công tử tín nhiệm ta như vậy, ta tuyệt không thể để cho công tử thất vọng. Một lần không làm được thì làm 100 lần, 100 lần vẫn không được thì một vạn lần, nhất định có thể luyện thành.”

Nô bộc Lâm gia không được phép tiếp xúc với võ thuật, chỉ có hộ vệ mới có thể tu luyện. Cẩu Tử tay trói gà không chặt, từ trước đến nay cũng chưa từng tiếp xúc với võ đạo, thậm chí còn không biết võ đạo cụ thể là cái gì nên chỉ có thể dựa theo công pháp trong sách mà từ từ tu luyện.

Ngày đêm luân phiên, trời sáng rồi.

Trong phòng, Lâm Phàm mở mắt: “Trời sáng rồi, lại một ngày mới bắt đầu.” Lâm Phàm thức dậy, cuộc sống hàng ngày thật quá dễ chịu. Thân là công tử thế gia thực sự rất phiền toái, mỗi ngày tỉnh dậy điều đầu tiên phải nghĩ là hôm nay rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến bản thân vui vẻ.

Cẩu Tử ở bên ngoài nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền tiến vào hầu hạ thay đồ rửa mặt. Mọi thứ đều chuẩn bị có trình tự.

“Cẩu Tử, thu dọn đồ một chút đi rồi chúng ta ra ngoài.”

Lâm Phàm không thể ở trong Lâm phủ mãi được nên chỉ có thể ra ngoài đi tìm mục tiêu mới có thể đem lại cho nhân sinh của bản thân một chút lạc thú.

“Ừm, đúng rồi, ngươi nhớ mang theo nhiều tiền chút.”

Chuyện ở Thuần Hương Các làm hắn có chút xấu hổ thế nên không thể để loại chuyện này xảy ra lần thứ hai được. Cũng may lúc đó đầu óc Lương Dung Kỳ hơi không được tốt nếu đầu óc gã tốt một chút thì có khi đã bị gã vặn ngược lại rồi.

“Vâng, công tử.”

Cẩu Tử đáp lời, về phần ngân lượng chắc chắn sẽ không lấy được quá nhiều. Lão gia quản chế ngân lượng của công tử, loại chuyện như ở Thuần Hương Các sau này sẽ khó có một lần nữa.

Một đường đi đến, Lâm Phàm phát hiện ra vấn đề kì quái: “Cẩu tử, Lâm phủ chúng ta không có tỳ nữ sao?”

Lâm Phàm hỏi.

Thân là phú gia công tử thì ít nhất cũng phải có một vài tỳ nữ hầu hạ bên cạnh chứ. Cho đến bây giờ hắn một người tỳ nữ cũng không nhìn thấy, vậy thì có chút không đúng cho lắm. Trong một hoàn cảnh nào đó, hoóc-môn quá kịch liệt thì rất dễ sinh ra sự uể oải khó chịu.

“Công tử, lúc người còn nhỏ có một tỳ nữ mạo phạm chỗ phía dưới của người, bị lão gia bắt được đã dùng côn đánh chết, từ đó về sau Lâm phủ liền không có nữ tỳ nữa ạ.”

Cẩu Tử nói.

Chuyện này nháo đến mưa rền gió dữ sau đó bị lão gia áp xuống, người bên ngoài cũng không biết. Trong phủ còn ai dám nói bừa thì hậu quả sẽ không thể tượng tượng được.

Lâm Phàm run run, đây là bị..... Chắc là không phải đâu.

“Biểu ca.”

Lúc này Châu Trung Mậu từ xa nhìn thấy Lâm Phàm liền to tiếng gọi.

Châu Trung Mậu thân hình cường tráng, trên mặt còn mang theo nét cười. “Huynh đang muốn đi đâu vậy?”

Chuyện hôm qua hắn đã nghe nói, biểu ca bị dượng gọi tới giáo huấn cho một trận nên hắn vô cùng lo lắng cứ tưởng biểu ca sẽ gặp tai họa. Lúc này nhìn thấy biểu ca vẫn còn tốt lành nên tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng nhẹ rơi xuống.

“Không đi đâu cả, chỉ ra ngoài thăm thú xung quanh thôi, biểu đệ, ngươi có chuyện gì à?”

Lâm Phàm hỏi.

Chu Trung Mậu một biểu tình kinh ngạc, lúc trước biểu ca luôn không muốn nói chuyện với hắn, thế mà bây giờ lại nói chuyện với hắn làm tim hắn nhảy thình thịch.

“Ta cũng không có việc gì cả, hôm qua mới vừa đem mấy tên tiểu tử kia luyện võ rồi.”

Chu Trung Mậu nói.

Lâm Phàm vỗ vỗ vai đối phương nói: “Đi, hôm nay ra ngoài đi dạo với biểu ca một vòng nào.”

Hắn cũng coi như là nhìn ra được biểu đệ này của hắn tuyệt đối là một người mạnh mẽ. Nhìn thể hình này, đôi tay này, vải cuốn che kín vết chai rõ ràng nói lên rằng hắn đã trải qua muôn vàn thử thách. Nếu ở ngoài mà gặp phải tên nào muốn đánh mình thì phải xem tên đó năng lực hay không.

Đột nhiên hắn phát hiện sắc mặt biểu đệ có chút không đúng lắm.

“Biểu ca....”

Viền mắt Châu Trung Mậu đo đỏ, thậm chí giọng nói còn xen lẫn nghẹn ngào.

Lâm Phàm liền lùi lại một bước, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đúng lúc này Châu Trung Mậu bắt lấy tay Lâm Phàm nắm chặt không chịu buông ra, nói: “Biểu ca, ta đợi huynh nói câu này rất lâu rồi.”

“Lúc còn nhỏ huynh đối với ta rất tốt, ta cũng thích nhất là chơi với huynh nhưng sau này tự nhiên huynh lại không thèm để ý đến ta nữa. Mỗi ngày điều mà ta hy vọng nghe thấy nhất đó là tiếng nói của biểu ca.”

Biểu đệ thâm tình thổ lộ như vậy khiến Lâm Phàm tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Chuyện lúc còn nhỏ thì chỉ có quỷ mới nhớ được, nhưng Châu Trung Mậu vẫn nhớ rõ. Cha mẹ hắn mất sớm, là biểu ca cố gắng mang hắn đến Lâm gia, đối với hắn cực kì tốt. Nếu biểu ca không mang hắn về thì hắn cũng không có thành tựu như ngày hôm nay. Nếu có người dám ức hiếp biểu ca, không phải là dượng thì hắn sớm đã dùng đao bổ chết tên gia hỏa bắt nạt biểu ca rồi.

Lâm Phàm muốn rút tay về nhưng biểu đệ này nắm quá chặt nên hắn chỉ có thể trấn an nói: “Biểu đệ, tình cảm lẫn tấm lòng của ngươi biểu ca ta đều cảm nhận được hết. Ngươi buông tay ra trước đã, biểu ca dẫn ngươi đi dạo xung quanh.”

Châu Trung Mậu cười đến sáng lạn, nói: “Được, biểu ca, chúng ta đi thôi.”

Cửa lớn Lâm phủ.

“Công tử.”

“Châu giáo đầu.”

Một nam tử trung niên tay cầm sổ sách muốn ra ngoài liền đụng phải Lâm Phàm trước mặt, vội vàng cung kính chào hỏi. Cho dù công tử không thích tu luyện nhưng bọn hạ nhân như hắn cũng không thể khinh bạc được, trừ khi là không muốn sống nữa thôi.

“Trần quản sự, ngươi đây là đang muốn đi đâu vậy?

Châu Trung Mậu hỏi.

Hắn nói chuyện có một cỗ hung hăng nhưng không phải là cố ý, tuy vậy cũng đủ khiến cho người khác có một loại cảm giác khiếp sợ.

“Bẩm Châu giáo đầu, tiểu nhân đang chuẩn bị đi thu thuế ạ.”

Trần quản sự đáp.

“Đi đi.”

Châu Trung Mậu phất tay, loại chuyện này không cần hắn quản, chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi.

“Đợi đã.”

Lâm Phàm gọi người lại.

Đi thu thuế?

Chuyện này tuy là rất bình thường nhưng nếu không xử lý gọn gàng thì nói không chừng, cũng có thể kiếm về một ít điểm tức giận. Huống hồ bây giờ hắn là công tử nhà giàu cho nên cũng cần phải cố hết sức tìm hiểu tình hình thế giới này mới được. Hiện tại hắn chỉ biết mỗi tình hình của Lâm gia hơn nữa cũng chỉ biết nửa vời, về phần những chuyện khác của U Thành thì căn bản hắn càng không biết.

“Công tử có chuyện gì cần phân phó ạ?”

Trần quản sự nghi hoặc hỏi.

Lâm Phàm nói: “Nhàn quá không có việc làm, ta đi cùng ngươi xem xem.”

Trần quản sự có chút kinh ngạc, lúc trước công tử đối với sản nghiệp gia tộc không có lấy nửa điểm hứng thú.

Một đoàn người liền đi về phía xa xa.

Xuất thành.

Nông trang đều ở bên ngoài thành, ruộng đất của Lâm gia rất nhiều đều cho bình dân ngoại thành thuê để cày cấy.

Hai gia tộc còn lại ở U Thành cũng vậy.

Rất nhanh sau đó lúc đi ra ngoài thành thấy hoàn cảnh xung quanh liền thấy bắt đầu tồi tệ hơn. Dân lưu lạc hai bên đường nhiều vô cùng, trạng thái tinh thần cũng rất không tốt , người gầy như que củi. Có người nằm trên mặt đất không rõ là chết hay sống, vô cùng đáng thương.

“Cẩu Tử, những người này đều không có ai quản sao?”

Lâm Phàm hỏi.

“Công tử, không có ai quản những người này, cũng không biết bọn họ từ đâu lưu lạc tới đây, nói không chừng có người còn đang mang trọng tội.”

Cẩu tử nói.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, thảm, thật sự là quá thảm. Là một thanh niên tốt trưởng thành trong thời đại cờ đỏ không thể nhịn được những chuyện này.

“Trần quản sự, ngươi nói xem nếu như công tử ta thu lưu những người này, cho họ một chỗ ở ổn định thì lão gia có tức chết không?”

Lâm Phàm hỏi.

Trần quản sự đối với những tình huống như thế này, thì sớm đã nhìn đến quen rồi, thậm chí còn nghĩ rằng đây chẳng phải là chuyện gì to tát. Nhưng khi nghe thấy lời nói của công tử thì ông liền ngây người mê mang nhìn công tử, thậm chí còn có chút nghe không hiểu.

“Công tử, chuyện này bất kể như thế nào cũng không được, nếu không lão gia mà biết được nhất định sẽ nổi trận lôi đình a.”

Trần quản sự có dự cảm đó là công tử thích làm những việc đối nghịch với lão gia. Những chuyện mà lão gia không đồng ý thì công tử lại nhất định phải làm bằng được.

Lâm Phàm cười cười, nét cười trên mặt tươi như hoa, chuyện này cần phải cân nhắc một chút.

Cũng khả thi.

Đột nhiên phía trước truyền đến một thanh âm: “Tiện dân, một đám tiện dân.” Một nữ tử y phục hoa lệ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng nhưng lúc này cũng tức giận phát hỏa, khiến người khác run sợ, ảnh hưởng đến mỹ cảm.

Một chân đá vào lưng lưu dân, lưu dân kia không dám động đậy, phía dưới còn ôm chặt một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, trong miệng còn phát ra lời cầu xin.

Nữ tử rất phẫn nộ, đến U Thành hành tẩu thế mà trên đường lớn lại bị một tên lưu dân nhỏ nhoi chơi xấu, ném bùn đất lên người nàng, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.

“Quá đáng, thật sự là rất quá đáng.”

“Thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt lại xảy ra loại chuyện như thế này. Biểu đệ, đánh nàng ta cho ta.”

Tay Lâm Phàm vung lên gọi biểu đệ xông tới.

Châu Trung Mậu nghi hoặc, nói: “Biểu ca, đánh ai?”

“Cái này còn cần phải nói sao, đánh lão nương kia đó.”

Lâm Phàm nói.

Trần quản sự nhăn mày, vừa muốn nói cái gì nhưng lời chưa kịp nói thì Châu Trung Mậu đã dùng tốc độ cực nhanh xông lên. Trong phút chốc hóa thành một đạo tàn ảnh, thân nhảy lên một cái liền giống như đại bàng tung cánh. Mười ngón tay nắm chặt muốn thi triển Đãng Ma Quyền quét sạch đối phương.

“Đá vào mặt cô ta cho ta.”

Lâm Phàm hét lên.

“Được, biểu ca.”

Hai tay Châu Trung Mậu buông xuống, lực lượng từ trên quyền di chuyển, nhẹ gầm một tiếng, một chân đạp ra, góc độ xảo quyệt nhưng vô cùng chính xác. Biểu ca bảo đạp ở đâu thì đạp ở đó, không cần phải nói nhiều.