Trong mắt Lâm Phàm, bọn tà thần chỉ là một lũ quái vật đầy thủ đoạn quỷ dị, thực lực cũng coi như khá được mà thôi. Về phần bọn chúng rốt cuộc có bất tử thật không, tạm thời vẫn chưa biết. Nếu lần sau còn có thể bắt gặp được Gomon nhảy nhót khắp nơi, có lẽ sẽ chứng minh được Gomon thực sự bất tử. “Các vị, hiện tại kẻ địch mà chúng ta đối mặt thuộc loại ẩn náu rất kĩ, tương đối nhát gan, không dám đối diện thẳng với chúng ta mà chỉ dám trốn chui trốn nhủi rồi ra tay với những dân chúng bình thường kia.” Lâm Phàm nói. Triệu Lập Sơn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Loại kẻ địch thế này thật sự rất phiền toái, cho dù chúng ta chủ động tấn công, cũng khó mà tìm được tung tích của bọn chúng.” “Đời này bổn hoàng ghét nhất chính là mấy kẻ nhát gan như chuột đó.” Thuỷ Hoàng bực mình, biểu tình rất thật, thể hiện mình ghét cay ghét đắng lắm. Y không để Lâm Phàm đưa y ra ngoài xem thế giới, mấu chốt nhất là mấy con quái vật này thật sự xấu đến mức xúc phạm người nhìn, vừa nãy bị một dao mổ lợn đâm vào, đôi mắt nó trợn trừng lên, đến giờ nghĩ lại cảnh tượng đó vẫn thấy kinh dị. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương