Trái tim lơ lửng ngay trước mặt, Cổ Viễn và Hư Nguyên Minh đối mắt nhìn nhau. “Để ta.” Cổ Viễn hít sâu một hơi tóm lấy trái tim, sau đó nhìn Hư Nguyên Minh nói: “Nếu ta không may xảy ra chuyện gì, ngươi cứ mặc kệ ta rồi lập tức rời khỏi đây, từ nay về sau đừng bao giờ truy tìm Đạo Cảnh bát trọng nữa.” “Cổ huynh, hay là cứ để ta đi.” Hư Nguyên Minh nói. Hai người họ giành qua cướp lại, ai cũng không biết mấy lời của người thần bí kia rốt cuộc là thật hay giả. Ăn trái tim của quái vật đó, đây là chuyện cực kì nguy hiểm, có lẽ sẽ phải trả giá bằng cái chết. Cổ Viễn lắc đầu: “Không được, chấp niệm của ta với Đạo Cảnh bát trọng quá lớn. Nếu ngươi dùng nó, xảy ra sự cố gì, ta vẫn có thể tiếp tục đi tìm kiếm những cách khác để thăng cấp lên Đạo Cảnh bát trọng, nhưng nếu là ta dùng nó, chết cũng không hối tiếc, thành công cũng gỡ bỏ được chấp niệm trong lòng.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương