“Cẩu Tử, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta thật sự không sao, chỉ là đang thử nghiệm một việc thôi mà.” Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, rốt cuộc vẫn bị nhìn thấy, hơn nữa người nhìn thấy còn là Cẩu Tử. Như thế còn làm ăn kiểu gì. Sự trung thành của Cẩu Tử là không cần hoài nghi. Từ sau hôm cắt thịt hủy tranh ở lương đình, bây giờ Cẩu Tử vẫn không thể ngủ được, dù hắn ở đâu thì đối phương đều theo đến đó, lúc đưa lưng về phía Cẩu Tử hắn luôn có cảm giác có một đôi mắt nhìn chòng chọc vào mình đầy quỷ dị. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương