“Lâm huynh, chúng ta lên lầu ăn đi.” Viên Thiên Sở nghiêm túc nói: “Theo ta đoán, lát nữa nơi này sẽ xảy ra trận đại chiến, chúng ta là người đi đường, tốt hơn là nên tránh xa.” Cách nghĩ hiện giờ của y rất đơn giản. Tránh xa nguy hiểm. Tránh xa chiến đấu. Lúc gặp phải nguy cơ, thật sự không thể dựa vào Lâm Phàm, không bị đạp một cước sau lưng đã là tốt lắm rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương