Không thể đánh thắng, mình đường đường là một vị Chí Tôn nhân gian, cho dù cảnh giới bị suy giảm, không còn đỉnh phong, cũng vẫn là cường giả thế gian ít có, kết quả là đối phó với một kẻ hậu bối Đạo Môn... Thế mà không thể nghiền ép đối phương! ? “Đùa gì thế!” Tiên Tôn ngẩng đầu, ném ánh mắt phẫn nộ về phía Thiên Tôn Thái Bình, nhưng mà khiến cho hắn càng thêm tức giận là, Thiên Tôn Thái Bình thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn, mà là nhìn về phía chiến trường ở giữa Trần Khuynh Địch cùng với Đức Nhĩ Tháp ở nơi xa, sau đó chỉ thấy ngón tay của hắn khẽ động, Hà Đồ Lạc Thư chợt lóe lên. “Rất tốt.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương