“Hừ.” Lữ Nga hừ lạnh một tiếng, nói: “Không cần suy đoán, ta không có tên tuổi gì, ngày xưa cũng chỉ là một nữ tử giang hồ bình thường mà thôi, những thứ học được đều là công phu mèo ba chân.”

“Công phu mèo ba chân?” Ngô Không cười nói: “Công phu mèo ba chân mà có thể tu đến Thiên Tử Thuật sao? Võ công có thể dựng dục ra Thiên Tử Thuật, đều không phải là tầm thường, Hoàng Hậu cần gì phải giấu diếm chứ?”

“Không tin cũng được.” Lữ Nga lắc đầu nói: “Các ngươi sẽ không hiểu.”

“Tới đi.”

Vẫy tay, Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm tự động hô ứng, một lần nữa trở về trong tay của Lữ Nga, vừa rồi bởi vì muốn ngăn cản Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, Lữ Nga đã tiêu hao khá lớn, tu vi của bản thân cũng yếu hơn một bậc, thật sự muốn tiếp tục đánh mà nói, nàng chỉ sợ là sẽ không kiên trì được bao lâu.