Trần Khuynh Địch vẫn rất có tự tin đối với thể phách của mình, ba vị chí cường giả liên thủ còn không thể giết được hắn, nhưng không thể nghi ngờ là sẽ trọng thương trên phạm vi lớn, vả lại đến cái cảnh giới chí cường giả này, sức khôi phục mà Trần Khuynh Địch vẫn lấy làm kiêu ngạo đối với bọn hắn mà nói cũng sẽ không phải là không thể hoá giải. Chỉ có thể liều mạng! Cũng đã lâu rồi không có liều mạng! Rõ ràng là công kích đủ để trọng thương bản thân đang ở gần ngay trước mắt, Trần Khuynh Địch lại đột nhiên rơi vào bên trong một trận cảm khái đối với nhân sinh, có lẽ là gần đây quá mức thuận lợi, hơn nữa tu vi lại tiến bộ nhanh chóng, khiến cho tâm tính của hắn có một chút bành trướng, đối với giới tông phái cũng không khỏi thêm vài phần ý tứ xem nhẹ. Nhưng không thể phủ nhận là, lúc này Trần Khuynh Địch còn xa xa chưa có đạt tới trình độ có thể miệt thị toàn bộ giới tông phái. “Đây là một lần giáo huấn a.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương