“Nam mô a di đa bà dạ...” Kèm theo vãng sinh chú nhàn nhạt truyền ra, khối địa vực bởi vì Tiên Tôn vẫn lạc mà sinh ra huyết sát chi khí cũng nhao nhao tiêu tán, trong lúc nhất thời trên trời rơi xuống thần âm, mặt đất nở sen vàng, phảng phất như Cực Nhạc Tịnh Thổ giáng lâm thế gian… Chớ hoài nghi, lấy tu vi của Trần Khuynh Địch, làm ra cảnh tượng kỳ dị như vậy thật đúng là cũng không khó. Hơn nữa đồ vật của Phật Môn chú trọng nhất là bề ngoài. Loại dị tượng này vừa ra, các Tiên Nhân vốn đang có một chút bất mãn lập tức quỳ xuống, đến tận giờ phút này bọn hắn mới tỉnh táo lại từ trong tham lam và dục vọng, phát hiện ra người nam nhân trước mắt này chính là tên gia hỏa đã dùng một búa bổ Thiên Đạo, như vậy thì còn có thể nói cái gì? Trực tiếp quỳ xuống là được... Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương