Người dịch: Mật - Oaaa, ba, hai người mặc cái áo này lên trông thật là đẹp trai quá đi, đẹp trai y hệt mấy người thanh niên hơn 30 tuổi luôn vậy đó. Tiểu Dĩnh nhìn ba Sở Tiên và ba mình mặc thử chiếc áo mới, vui vẻ nói. - Đúng vậy, đúng vậy, mặc lên trông chẳng khác người thành phố là bao, haha. Mẹ Sở ở bên cũng cười vui vẻ góp lời. - Chị nhân viên, gói hai chiếc áo này lại cho tôi. Tiểu Dĩnh cười đến híp cả mắt. - Haha, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, thật ra là vì chúng tôi vẫn quá đẹp trai thôi. Ba Sở lớn tiếng cười. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương