Ngày 3 tháng 10 năm 2060, sân bay số một của căn cứ Cẩm Thành. Đội trưởng Trần Diệc Vấn dẫn theo các thành viên của đội đặc nhiệm Bạch Trạch xếp hàng đứng cạnh trực thăng. Bên cạnh là Y Hôi, Diêm Mạnh Túc và Mục Quỳ. Phía sau họ, Kim Mặc, Nhan Sách Chi, Lôi Thần, Cố Sơ, Vọng Đông Thanh, Ngải Bá Chi và Ưng Cửu – người đang bế một đứa trẻ – đều đã có mặt. Ngoài ra, hai người bị trói riêng biệt, một trong số đó là Phương Khải Vinh, bị khống chế nghiêm ngặt hơn, còn Thân Đồ Thập Tam thì bị hạn chế nhẹ hơn. Trần Diệc Vấn và các thành viên trong đội đồng loạt chào trung tá Dương Song Tư. “Cảm ơn căn cứ đã hỗ trợ. Trong khoảng thời gian qua, mọi người vất vả rồi. Trung tá Dương gật đầu: “Mọi người cũng vậy. Đã lấy đủ trang bị và vật tư chưa? Cố Sơ đứng bên cạnh trả lời: “Tất cả đều ở trong sách của tôi! Trần Diệc Vấn bật cười: “Đúng vậy, lưu trữ theo cách này giúp vận chuyển thuận tiện hơn nhiều. Trung tá Dương cười nhẹ: “Vậy thì chúc các bạn lên đường thuận lợi! Ánh mắt ông quét qua mọi người rồi dừng lại ở một người. Diêm Mạnh Túc mỉm cười gật đầu với ông: “Trung tá Dương, tôi nhất định sẽ trở về đúng hẹn. Dương Song Tư nhìn cô chăm chú: “Hãy cẩn thận, và chủ động phối hợp với công việc. Bên cạnh trung tá Dương cũng có một thành viên đội Bạch Trạch đảm nhận vị trí liên lạc viên. Sau đó, ông dời ánh mắt về phía Mục Quỳ: “Các cậu hình như còn một người chưa đến? Mục Quỳ nhìn ra xa, gật đầu: “Hình như đến rồi. Phía cuối tầm mắt, Thương Kiếm Thanh đang vác một túi hành lý lớn bước tới. Đáng lẽ anh ta là người cuối cùng có mặt, nhưng phía sau lại xuất hiện thêm một người khác. Phong Bạc Minh kéo theo một chiếc vali, cũng tiến vào tầm nhìn của mọi người. Phần lớn đều tỏ ra bất ngờ, chỉ có Mục Quỳ khẽ cau mày. Hai người họ đi tới, đứng trước mọi người. Không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng. Thương Kiếm Thanh lên tiếng trước: “Tôi đến hơi muộn một chút, tình cờ gặp Bạc Minh trên đường, nên cùng đi luôn. Mục Quỳ nhìn chằm chằm vào Phong Bạc Minh: “Cậu đã nói chuyện rõ ràng với ba mẹ chưa? Phong Bạc Minh gật đầu. Tối hôm trước khi nhận được thông báo xuất phát, cậu cuối cùng cũng hạ quyết tâm và nói chuyện với bố mẹ. Sau khi nghe xong, Phong Hiểu Phong hỏi ngược lại: “Vậy suy nghĩ của con là gì? Phong Bạc Minh khó có thể trả lời, cậu không biết phải lựa chọn thế nào. Cậu muốn đi cùng họ đến Bắc Kinh, nhưng lại lo lắng cho bố mẹ đang ở lại căn cứ. Nếu có chuyện gì xảy ra, mà cậu không ở bên họ thì phải làm sao? Tô Cẩm Ngọc nhận ra nỗi băn khoăn của con trai, liền nhẹ giọng nói: “Trong suốt thời gian qua, mẹ cũng đoán được phần nào từ những gì con kể. Bạn con có thể đã dự đoán trước thảm họa sẽ xảy ra ở căn cứ này và tìm cách ngăn chặn nó, đúng không? Phong Hiểu Phong tiếp lời: “Vậy thì bây giờ căn cứ đã an toàn rồi. Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều dị năng giả mạnh mẽ và quân đội đáng tin cậy trấn giữ, bức tường cũng đã được khôi phục. Tô Cẩm Ngọc: “Bạn con đã yên tâm rời đi, chứng tỏ cậu ấy tin rằng căn cứ sẽ không còn gặp nguy cơ giống thời gian trước nữa. Họ rời khỏi đây chắc chắn là để làm những việc quan trọng hơn. Nhờ có con, bố mẹ cũng được quân đội và chính phủ quan tâm, không cần lo lắng về cuộc sống hay sự an toàn. Con còn băn khoăn điều gì nữa? Phong Hiểu Phong: “Dĩ nhiên, bố mẹ cũng lo lắng liệu đến thủ đô có nguy hiểm không. Nhưng con có những người bạn mạnh mẽ bên cạnh, và con cũng đã trưởng thành rồi, có con đường riêng để đi. Bố nghĩ con không cần phải gượng ép bản thân ở lại vì chúng ta. Phong Bạc Minh lắc đầu: “Không phải là gượng ép, con chỉ là… Tô Cẩm Ngọc dịu dàng mỉm cười:“Con rất xem trọng những người bạn của mình. Nếu lần này không đi cùng họ, có lẽ con sẽ không bao giờ đuổi kịp họ nữa, đúng không? Phong Bạc Minh rưng rưng gật đầu. Cậu thật sự không thể buông bỏ bất cứ bên nào. Phong Hiểu Phong lên tiếng:“Đi đi. Con muốn theo họ, đúng không? Phong Bạc Minh do dự:“Nhưng mà… Tô Cẩm Ngọc nói:“Chúng ta ở đây rất an toàn, con không cần lo lắng gì cả. Muốn làm gì thì cứ làm đi, cả bố và mẹ đều nghĩ như vậy. Nhìn thấy Phong Bạc Minh vẫn còn chần chừ, Phong Hiểu Phong thở dài:“Thế này nhé, trước tiên con cứ đi cùng bạn bè đến Bắc Kinh xem tình hình thế nào, hoàn thành những việc quan trọng trước. Nếu thấy môi trường bên đó ổn định, con hãy tìm cách đón bố mẹ qua, sau này cả gia đình mình sẽ định cư ở căn cứ Bắc Kinh. Phong Bạc Minh ngẩn người:“Như vậy… được sao? Tô Cẩm Ngọc mỉm cười tán thành. Phong Hiểu Phong vỗ nhẹ lên vai con trai, cười nói:“Đó là hộ khẩu Bắc Kinh đấy, bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được đâu. Tất nhiên là bố mẹ đồng ý rồi. Chỉ là xem con có bản lĩnh hay không thôi. Mặc dù Cẩm Thành là quê hương nơi họ lớn lên, nhưng bạn bè của họ không nhiều, quan hệ cũng không sâu đậm. Hơn nữa, công việc hiện tại đều do nhà nước điều phối, điều quan trọng nhất đối với họ là Phong Bạc Minh. Dù ở đâu, họ cũng sẽ đi theo con trai mình. Tô Cẩm Ngọc dịu dàng nói:“Nếu lần này con không đi, chắc chắn con sẽ hối hận. Bố mẹ muốn con ở lại bên cạnh, nhưng càng không muốn con phải hối tiếc. Con là con trai chúng ta, nhưng cũng là một người trưởng thành độc lập. Sớm muộn gì con cũng phải bước ra thế giới bên ngoài, cho dù thế giới ấy có ra sao đi nữa. Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi và khích lệ của bố mẹ, Phong Bạc Minh cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Bố mẹ cậu chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất. Phong Bạc Minh mỉm cười nói với Mục Quỳ:“Bố mẹ tôi muốn tôi quay về đón họ một cách bình an. Họ nói sẽ cùng tôi đến Bắc Kinh sống, bảo tôi cứ đi trước xem tình hình thế nào. Hàng mày nhíu chặt của Mục Quỳ cuối cùng cũng giãn ra. Anh gật đầu:“Được. Căn cứ này đã an toàn. Trừ khi lại xảy ra một đợt thảm họa kinh hoàng khác, nhưng nếu có, căn cứ chắc chắn cũng có cách đối phó. Anh đã dạy họ nên làm gì rồi. Bài giảng của anh, sẽ không uổng phí. Về phần kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối… mục tiêu của chúng không phải căn cứ này, cũng không phải Phong Bạc Minh, mà là chính anh. Chúng sẽ tìm được anh. Như vậy cũng tốt. Mọi người đã đến đủ, chuyến hành trình có thể bắt đầu. Trước khi đi, Mục Quỳ nói với trung tá Dương:“Chuyện chúng tôi rời đi, không cần công bố. Trung tá Dương gật đầu:“Cảm ơn. Người dân trong căn cứ không biết nhiều về những dị năng giả đã giúp họ vượt qua nguy hiểm. Họ chỉ biết những người này rất mạnh và đang sống trong căn cứ. Nói cách khác, chỉ cần họ còn ở đây, mọi người sẽ cảm thấy an tâm. Vì vậy, không thể để họ biết rằng nhóm người này đã rời đi. Mục Quỳ khẽ cười, xoay người bước lên trực thăng:“Cũng cảm ơn trung tá đã chăm sóc chúng tôi trong thời gian qua. Căn cứ này, nhờ cả vào anh. Rõ ràng đây là trách nhiệm của trung tá Dương, vậy mà anh lại nói “nhờ vào anh. Dương Song Tư sững người, ánh mắt dõi theo hai chiếc trực thăng dần bay lên không trung. Đột nhiên, trong lòng ông dâng lên một dự cảm… Có lẽ, hành trình sắp tới của bọn họ sẽ còn khuấy động những cơn sóng lớn hơn. Nhưng, ông chân thành tin rằng, dù sóng gió lớn đến đâu, họ cũng sẽ vượt qua, giống như lần này. ... Phía Tây Nam thành phố Tây Kinh – Một ngôi làng hẻo lánh Trường Trung học Hy Vọng Đào Hoa Nguyên Ngôi trường này được xây dựng từ những năm 30, đến nay đã có lịch sử khoảng 30 năm. Dân số trong làng ngày càng giảm sút, số lượng học sinh cũng theo đó ít dần, và trước khi kịp đối mặt với nguy cơ đóng cửa, thảm họa đã ập đến. Kể từ khi tai họa bắt đầu vào tháng Tư, những ai có thể chạy về nhà đều đã trở về, co cụm trong những căn nhà nhỏ, sống nhờ vào ruộng đồng và lương thực dự trữ, gắng gượng qua vài tháng đầu tiên. Những ngôi làng nhỏ xung quanh liên kết với nhau, giúp đỡ lẫn nhau để sống sót. Sau đó, một số người trốn thoát thành công đến thành phố, một số khác may mắn vào được căn cứ, nhưng cũng có những người bỏ lỡ thời cơ, bị các căn cứ lớn từ chối tiếp nhận, buộc phải quay về trong thất vọng. Đa số hầm trú ẩn và nơi tị nạn cũng đã quá tải. Những người không còn nơi nào để đi đành phải tìm cách bám trụ ở một chỗ tạm thời. Ngôi trường trung học ở vùng quê hẻo lánh này chính là một trong những nơi như vậy. Một người đàn ông trung niên lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ, phong cảnh khuôn viên trường vẫn như mọi ngày. Nhưng vượt qua bức tường kia, một làn sương màu hồng tím dày đặc bao phủ không gian bên ngoài. Tựa như có một bức tường vô hình ngăn cách trong và ngoài khuôn viên—bên trong là một “Đào Hoa Nguyên” ẩn mình, còn bên ngoài lại là một thế giới đen tối, u ám không thấy ánh mặt trời. Thế nhưng, ông hiểu rõ, nơi này tuyệt đối không phải là chốn bồng lai thực sự. Mái tóc đen pha lẫn sợi bạc vốn luôn được chải chuốt gọn gàng nay lại có phần rối loạn. Dấu vết của thời gian và những năm tháng lao động vất vả hằn sâu trên gương mặt gầy gò. Chiếc kính gọng trong suốt đã phai màu càng khiến ông thêm phần tiều tụy. Trên khuôn mặt gầy guộc, nụ cười khẽ hiện lên, mang theo vẻ mệt mỏi không thể che giấu. Ông đã gắn bó với ngôi trường này hơn hai mươi năm. Từ khi tốt nghiệp, ông đã quyết định dành trọn sự nghiệp của mình cho ngôi trường nhỏ bé này. Cuộc sống của ông chỉ có hai điểm cố định: từ nhà đến trường, rồi từ trường trở về nhà. Thậm chí, đôi khi cả cuối tuần cũng chỉ quanh quẩn trong trường học hoặc công viên gần đó. Ông vốn là người thích sự ổn định, không cảm thấy cuộc sống như vậy nhàm chán mà lại thấy an lòng vì nó đơn giản và có thể nhìn thấy rõ tương lai. Trong mắt đồng nghiệp và hàng xóm, ông là một người đàn ông trung thực đến mức cứng nhắc, tính tình lại quá hiền lành. Khi còn trẻ, tính cách hướng nội và quá ôn hòa khiến ông khó có thể hòa nhập với xã hội. Vì thế, ông đã quay về quê nhà. Ngôi làng nhỏ này vẫn luôn giữ nhịp sống chậm rãi, môi trường chẳng thay đổi gì suốt mấy chục năm, điều đó khiến ông cảm thấy bình yên từ tận đáy lòng. Dù vậy, trong tim ông vẫn luôn có một tình yêu chân thành dành cho công việc của mình. Ông thích được ở bên những đứa trẻ tràn đầy sức sống. Dù đôi khi bị chúng nghịch ngợm trêu chọc đến mức phát bực, ông vẫn luôn tin rằng “Không có học sinh nào không thể dạy dỗ, chỉ có giáo viên chưa biết cách dạy mà thôi.” Ông từng đau đầu vì không thể dạy tốt học sinh của mình, từng miệt mài nghiên cứu phương pháp giảng dạy, theo đuổi sự tiến bộ trong nghề. Sau hơn hai mươi năm, ông đã tích lũy được không ít kinh nghiệm. Ông tin rằng hầu hết học sinh đều yêu quý mình. Dù sau này chúng có quên ông đi chăng nữa, ông vẫn cảm thấy mãn nguyện vì từng được đồng hành cùng chúng một đoạn đường. Bố mẹ ông đã qua đời từ lâu, họ hàng cũng không thường xuyên liên lạc. Ông chưa từng kết hôn, không có con cái, sống một mình. Thứ duy nhất ông trân quý, thứ duy nhất ông không thể rời xa chính là những học trò trong ngôi trường này. Ông từng nghĩ, cuộc sống như vậy sẽ tiếp diễn mãi cho đến khi ông nghỉ hưu… Một thảm họa chưa từng có giáng xuống. Ngày tai họa ập đến, ông cùng toàn bộ giáo viên lập tức tổ chức sơ tán học sinh. May mắn thay, những vật thể kỳ lạ từ ngoài không gian rơi xuống không trúng vào tòa nhà chính của trường, nhờ đó họ có được chút thời gian để chạy trốn. Ông ẩn náu trong nhà một thời gian, sau đó cùng dòng người di tản đến thành phố. Nhưng khi đến nơi, ông lại bị bỏ lại bên ngoài, không kịp vào căn cứ. Những khu trú ẩn được xây dựng phi chính thức cũng từ chối tiếp nhận ông. Liều lĩnh tìm đến vài hầm trú ẩn khác, nhưng nơi nào cũng báo đã quá tải, không thể tiếp nhận thêm người. Ông như một chiếc lá trôi dạt trên dòng nước, bồng bềnh không điểm tựa, không nơi nào dung nạp. Trước đây, ông từng nghĩ mình là một phần nhỏ bé của xã hội này, không quá quan trọng nhưng vẫn tồn tại. Nhưng bây giờ ông mới nhận ra, mình chỉ là một kẻ lạc lõng, đã sống quá lâu trong sự bình yên của ngôi làng nhỏ, đến mức không còn thuộc về xã hội hiện đại phát triển chóng mặt này nữa. Sau bao nhiêu vòng luẩn quẩn, ông lại quay về ngôi trường nơi mình đã gắn bó hơn hai mươi năm. Khi ngồi trong lớp học quen thuộc, ông cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi mà đã lâu rồi ông không có. Lúc ấy, ông đã nghĩ—nếu phải chết, có lẽ chết ở đây cũng không phải là một lựa chọn tồi. Nhưng rồi, người đến ngày một đông hơn. “Thầy ơi!! “Thầy ơi, bố mẹ con… hức… hu hu hu!! “Thầy! Con không tìm thấy ông bà nội đâu cả… “Phải làm sao đây? Họ đã bỏ rơi con rồi sao? Khi con về nhà, họ đã chạy trốn hết rồi! Sao họ có thể làm vậy chứ?! Họ chỉ để lại một mẩu giấy, rồi tự mình bỏ đi mất! “Không nơi nào chịu cho bọn con vào cả. Bọn con đã rất vất vả mới sống sót được, tại sao chứ? Cảnh sát đâu? Quân đội đâu? Thầy ơi, họ sẽ đến cứu bọn con, đúng không? Khi những đứa trẻ quay về trường, òa khóc cầu cứu ông, trái tim ông một lần nữa mềm nhũn. Đúng vậy, ít nhất ông cũng phải vực dậy tinh thần, vì những đứa trẻ này vẫn còn ở đây. Chúng cần được sống, cần tiếp tục tồn tại. Ngân Thiến Quất siết chặt vòng tay, ôm lấy những đứa trẻ đang khóc nức nở trong vòng tay gầy guộc của mình. “Có mà, họ nhất định sẽ đến cứu chúng ta. Nhưng trước hết, chúng ta phải cùng nhau sống sót, chờ đợi đến ngày đó. Và đó chính là khởi đầu của tất cả.