Khi một người đối diện với tuyệt cảnh, điều đầu tiên họ nghĩ đến là gì?

Chạy trốn.

Đây là bản năng sinh tồn của mọi sinh vật.

Nhưng có những người dám chống lại bản năng đó, sẵn sàng đứng trước hiểm nguy, khao khát đánh tan tuyệt cảnh.

Đây cũng là một dạng ý chí sinh tồn.

Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất.

Tuy nhiên, tuyệt cảnh vẫn là tuyệt cảnh.

Bởi vì nó không phải thứ mà những con người yếu đuối có thể dễ dàng phá vỡ.

Đây là một nghịch lý.

Kiếp trước, từ khi thảm họa này bắt đầu, Mục Quỳ đã luôn phải đối mặt với những tuyệt cảnh như vậy.

Những thảm họa mà con người không thể chống lại.

Chúng giáng xuống họ một cách không báo trước.

Lần đó, anh không có sức mạnh.

Bức tường sụp đổ.

Bầy chuột và côn trùng tràn vào, nuốt chửng những khu phố đông đúc đầy người.

Anh không thể làm gì khác ngoài chạy trốn theo dòng người, hướng về phía đông—nơi bức tường phòng thủ vẫn chưa được hoàn thành.

Anh không kịp trở về nhà.

Không kịp hội ngộ với cha mẹ của Phong Bạc Minh.

Lúc đó, Phong Bạc Minh đang ở tiền tuyến.

Nhìn thấy bức tường bị phá vỡ, anh bất chấp tất cả, lao về nhà.

Nhưng thứ chờ đợi anh—

Không phải một mái ấm.

Mà là cảnh tượng cha mẹ mình bị chuột khổng lồ xé nát.

Từng mảnh cơ thể rải rác.

Bầy côn trùng đông nghịt tràn đến, gặm nhấm từng tàn dư còn lại.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Chỉ một chút nữa, anh đã có thể cứu được họ.

Nếu không có Nhan Sách Chi, anh cũng đã chết ngay tại chỗ, giữa cơn sóng dữ của bầy chuột côn trùng.

Còn khi đó, Mục Quỳ đang chạy trốn.

Giống như tất cả những con người bình thường không có năng lực.

Anh chỉ biết chạy, chạy trốn theo bản năng sinh tồn.

Anh có dị năng, nhưng không thể sử dụng.

Cơ thể anh vốn yếu đuối.

Thời gian rèn luyện gần như bằng không.

Ngay trong ngày đầu tiên chạy trốn, bàn chân anh bị mài đến rướm máu.

Sang ngày thứ hai, chân anh gần như tàn phế.

Nếu không có Dương Song Hư hi sinh ở lại cản đường, nếu không có Phong Bạc Minh và Nhan Sách Chi cùng Thanh Giám, Y Hôi hộ tống suốt hành trình, anh chắc chắn đã không thể sống sót.

So với những người bình thường khác, anh chỉ có duy nhất một lợi thế—

Anh có những người bạn mang sức mạnh vượt trội.

Và một năng lực đặc biệt mà anh không thể sử dụng.

Đó là lý do duy nhất anh có thể sống sót đến cuối cùng.

Nhưng số lượng người không ngừng giảm dần.

Từ hàng triệu người, còn lại hàng trăm nghìn, rồi chỉ còn vài chục nghìn.

Họ chạy trốn, họ cầu cứu các căn cứ khác, nhưng phần lớn đều bị từ chối.

Đến khi đặt chân được đến Bắc Kinh, số lượng người còn sót lại chưa đến vài nghìn.

Lúc ấy, Mục Quỳ chỉ biết nhận sự bảo vệ từ người khác.

Anh hoàn toàn bất lực.

Ngoại trừ những công việc hỗ trợ đơn giản, anh không thể làm được gì.

Trạng thái đó kéo dài suốt một khoảng thời gian rất dài.

Anh vô dụng.

Kẻ mạnh không thể bảo vệ được tất cả.

Kẻ yếu thì không thể tự bảo vệ chính mình.

Đó chính là thực tế lúc đó.

Nhưng lần này, mọi chuyện khác rồi.

Nhờ thông tin anh cung cấp, họ đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm.

Không biết vì cái giá phải trả là gì, nhưng lần này—

Anh có thể sử dụng năng lực của mình.

Cộng thêm một năng lực cường hóa khác.

Tình hình đã tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù vẫn xảy ra những biến cố không lường trước được.

Nhưng đối với anh mà nói, chuyện này đã quá quen thuộc rồi.

Cả một đời ở kiếp trước, anh luôn đối mặt với những tuyệt cảnh như thế này.

Cả một đời không thể sử dụng dị năng, anh vẫn sống sót hết lần này đến lần khác.

Không ai hiểu rõ hơn anh .

Vậy nên—

Khi toàn bộ bức tường thành… biến mất.

Khi thứ thay thế nó—

Chỉ là một quân cờ rơi xuống mặt đất.

Toàn bộ mọi người đều chết lặng.

Những suy nghĩ của họ như một chiếc máy tính cũ kỹ, gặp phải tình huống vượt quá khả năng xử lý, lập tức đơ hoàn toàn.

Duy nhất một người có phản ứng.

Chỉ có Mục Quỳ.

Anh khẽ gọi một cái tên:

“Gray.”

Ngôn Tâm Tú từng nói với anh:

“Nếu cậu buộc phải ra tay.”

“Hãy gọi tên họ—Cái tên chân thực, cái tên họ thừa nhận từ tận đáy lòng.”

“Khi đó, họ sẽ trợ giúp cậu.”

Bước chân Mục Quỳ dẫm xuống mặt đất.

Dưới chân anh, một trận đồ hình la bàn màu xám, viền ngoài phát ra ánh sáng đen đỏ nhấp nháy.

Từ một góc trên trận đồ, một bóng hình hư ảo dần trở nên thực thể, mũi giày chạm đất.

Y Hôi của mười năm sau, đứng ngay trước mặt anh.

Trên tường thành, vẫn còn rất nhiều người.

Pháo điện từ vốn được kết nối với tường thành bị cuốn đi theo nó.

Nhưng người thì không.

Khi bức tường biến mất, tất cả họ đều rơi xuống.

Hầu hết đều là những người không có dị năng, một khi rơi từ độ cao trăm mét, kết cục chỉ có tử vong.

“A a a a a a a!!!”

“AAAAAHHH!!!”

Những tiếng hét hoảng loạn vang lên giữa không trung.

Nỗi sợ mất trọng lực khiến họ theo bản năng thét lên, dù họ biết rõ—

Không ai có thể cứu họ.

Nhưng, Y Hôi chỉ mỉm cười.

Dưới tình huống này, anh vẫn không quên nở nụ cười nhàn nhạt.

anh nhẹ nhàng giơ tay lên.

Những người đang rơi tự do bỗng nhiên bị một thứ vô hình kéo giữ lại.

Trải dài suốt hàng chục kilomet, tất cả những người từng đứng trên tường thành—hàng nghìn người—

Không một ai bị bỏ sót.

Tất cả được những sợi tơ của anh cuốn lấy, kéo lại, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất phía sau.

Lúc này, Trung tá Dương đứng gần nhất với bức tường vừa biến mất.

Sắc mặt ông lập tức trắng bệch.

Hai nắm tay siết chặt đến mức run rẩy, bả vai cũng khẽ rung lên.

Phải làm sao đây?

Làm sao có thể xảy ra chuyện này?

Cả bức tường bảo vệ căn cứ đã biến mất.

Hàng nghìn con người.

Sẽ phải chết sao?

Làm sao ông có thể bảo vệ tất cả bọn họ?

Nghĩ đi!

Mau nghĩ đi!

Nhưng—ông nghĩ không ra.

Tất cả những gì ông hiểu được lúc này, chỉ có một sự thật duy nhất.

Căn cứ này sắp bị hủy diệt.

“Đây là kết cục mà tôi đã thấy trước.”

Đáng lẽ, ông không nên nhớ lại câu nói này của Mục Quỳ vào ngay lúc này.

Nhưng đã muộn rồi.

Lời tiên đoán đã thành sự thật.

Và họ vẫn không thể thay đổi số phận bị hủy diệt.

Khi con người rơi vào tuyệt vọng, họ sẽ theo bản năng nắm lấy bất kỳ thứ gì có thể bấu víu, dù chỉ là cọng rơm cuối cùng.

Ngay lúc này, người đang đứng bên cạnh Trung tá Dương—chính là Mục Quỳ.

Ông quay sang nhìn anh.

Nhưng điều ông thấy—

Chỉ là một gương mặt hoàn toàn bình thản.

Ông sững sờ.

Tại sao?

Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy?

Không có hoảng loạn.

Không có sợ hãi.

Không có tức giận.

Gương mặt ấy tựa như mặt hồ mùa đông đã bị băng phong kín, lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Mang gương mặt đó, Mục Quỳ mở miệng—

“Trung tá Dương, ngay bây giờ, hãy ra lệnh cho tất cả mọi người rút lui.”

Giọng nói của anh rõ ràng và trầm ổn.

Bàn tay đang run rẩy của Trung tá Dương lập tức ngừng lại.

Ông siết chặt nắm tay, rồi chầm chậm mở ra.

Ông nâng bộ đàm lên, dùng toàn bộ giọng nói của mình, gào lên:

“TẤT CẢ NGHE LỆNH! LẬP TỨC RÚT LUI!”

Những người vừa thoát chết trong gang tấc, những binh sĩ vẫn đang đứng canh giữ dưới chân tường—

Dù chân họ còn mềm nhũn vì hoảng sợ, nhưng khi nghe thấy mệnh lệnh, họ lập tức bừng tỉnh, điên cuồng chạy về phía sau.

Những chiếc xe tải lập tức đón người, tăng tốc lao về phía hậu phương.

Trung tá Dương lập tức liên hệ với trung tâm chỉ huy:

“Thông báo toàn thể dân chúng trong căn cứ—Ngay lập tức theo đội quân chủ lực, rút lui về hướng Đông!”

Ông nhắm mắt lại trong chớp mắt.

Ông biết đây là điều gần như bất khả thi.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ tính bằng phút này.

ẦM!!!!!!!!

Mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ dội.

Bầy chuột côn trùng đang lao thẳng về căn cứ—

Bị ngăn chặn ngay tại nơi bức tường từng tồn tại.

Dọc theo đường biên đó, một khu vực bán nguyệt với trọng lực cực cao xuất hiện.

Khiến cho toàn bộ lũ quái vật bị nghiền nát ngay lập tức.

Nhưng phạm vi của nó vô cùng rộng lớn.

Chính vì thế, ngay thời khắc này—

Bầy chuột côn trùng chưa thể vượt qua ranh giới đó ngay lập tức.

Điều này giúp mọi người có thêm thời gian để rút lui.

Rào rào rào rào—

Nhưng lũ chuột côn trùng sẽ không dừng lại.

Chúng không biết sợ hãi.

Chúng chỉ biết dùng số lượng áp đảo để lấn tới.

Trung tá Dương hiểu ra rồi.

anh muốn một mình trấn giữ nơi này.

Cho đến khi mọi người đều rút lui an toàn.

Ông nuốt khan, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không phát ra âm thanh.

Giữa dòng người đang điên cuồng tháo chạy về phía sau—

Có một người, đang bước về phía trước.

Mục Quỳ lại cất giọng—

“Phong Bạc Minh.”*

“Lôi Thần.”*

“Nhan Sách Chi.”*

Lúc này, Trung tá Dương mới bừng tỉnh.

Tại sao Y Hôi vốn đang ở trên trực thăng lại xuất hiện ngay trên bức tường?

Và kịp thời cứu tất cả mọi người?

Ngay sau khi Mục Quỳ gọi tên, ba bóng dáng vững chãi nữa xuất hiện trước mắt anh.

Từ hư không.

Họ xuất hiện từ hư không.

Trung tá Dương lại một lần nữa mất đi khả năng suy nghĩ logic.

Y Hôi* nhanh chóng dùng tơ kéo Kim Mặc, Phong Bạc Minh, Lôi Thần về phía sau.

Mục Quỳ không quay đầu lại, chỉ nói dứt khoát:

“Lôi Thần, dẫn cậu ấy sang bên phải.”*

Lôi Thần* không đáp lời.

Anh ta trực tiếp kéo phiên bản trẻ hơn của chính mình, người vẫn còn đang sững sờ vì mất trọng lực, rồi hóa thành một tia sét biến mất ngay tại chỗ.

“Sách Chi, cậu đi bên trái.”*

Nhan Sách Chi* nhẹ gật đầu.

Y Hôi* không cần nghe thêm lời nào, dùng tơ điều khiển cơ thể Nhan Sách Chi và ném anh ta qua phía bên kia.*

Phong Bạc Minh cất giọng, giọng nói lạnh như sương:*

“Tôi ở lại đây.”

anh không cho phép Mục Quỳ từ chối.

Y Hôi* bật cười: “Vậy tôi ra phía trước đây.”

Mục Quỳ khẽ gật đầu.

Sau khi sắp xếp tất cả mọi thứ xong, cuối cùng Mục Quỳ mới quay sang nhìn Trung tá Dương.

anh khẽ mỉm cười.

“Trung tá, anh cần ở lại đây.”

“Nhưng bây giờ vẫn chưa thể ra tay.”

Vẫn còn người trên trực thăng.

Y Hôi* cũng đã tiến lên phía trước.

Chưa thể để cơn bão bùng lên ngay lúc này.

“Nếu tôi không trụ được, khi đó, tôi sẽ nhờ cậy anh.”

Trung tá Dương cảm thấy một cơn chấn động trong lòng.

Lời nói của Mục Quỳ—

Như thể chỉ đang hỏi anh hôm nay trời thế nào, đã ăn cơm chưa.

Bình thản đến đáng sợ.

Ông không thể nói gì để đáp lại.

Nhưng Mục Quỳ đã đọc được câu trả lời trên gương mặt ông.

Ông quay lại, nhìn chằm chằm vào nơi bức tường kim loại từng tồn tại.

Nay, thứ thay thế nó—

Chỉ là một bức tường được xây lên từ xác chuột côn trùng.

Anh hiểu rõ—

Trong tình huống này, hoảng loạn chỉ càng khiến tình hình tồi tệ hơn.

Phải có một người giữ vững sự bình tĩnh tuyệt đối.

anh đã quá quen thuộc với việc đó.

Nếu có thể, anh muốn giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng.

Theo kế hoạch ban đầu của anh, trong vòng 1-2 ngày, họ có thể tiêu diệt dần bầy quái vật mà không gây ra tổn thất nhân mạng.

Nhưng kế hoạch luôn không theo kịp biến số.

Đối với anh mà nói, đây đã là chuyện thường tình.

Nhưng dù tình hình đã thay đổi đến mức này—

Mục tiêu của anh vẫn không thay đổi.

anh đã vô cùng thận trọng trong từng bước chuẩn bị.

anh hoàn toàn có thể chỉ đứng ngoài quan sát, để những kẻ mạnh ra tay chiến đấu.

anh sẽ không xuất hiện, trừ khi tình thế thực sự bắt buộc.

Nhưng lần này không phải vì anh bất lực.

Mà là vì—

Khi tất cả những người mạnh mẽ nhất đều đã đứng ở vị trí của họ, chiến đấu đến cùng.

Khi tình hình vẫn bị đẩy đến mức tuyệt vọng.

Thì ít nhất—

anh vẫn có thể đứng ra.

Từ giờ trở đi—

anh không thể lùi bước nữa.

Mục Quỳ chỉ đơn giản suy nghĩ cách nhanh nhất để dọn sạch mọi thứ trước mắt.

Đột nhiên, có người vỗ nhẹ lên vai anh.

Lực rất nhẹ, không phải là Trung tá Dương.

Mục Quỳ quay đầu lại, nhìn thấy một người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

“……?

“Chào!

Gương mặt tái nhợt không còn sắc hồng khỏe mạnh, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo sáng ngời, Ưng Cửu mỉm cười, chào hỏi anh.

“Tình hình có vẻ không ổn lắm nhỉ.

Mục Quỳ im lặng.

Trung tá Dương lên tiếng: “Ưng Cửu tiểu thư, cô tới đây làm gì? Mau rút lui cùng mọi người đi.

Ưng Cửu phất tay: “Tôi đến để giúp.

Cô mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, dường như đã có mặt ở khu vực này từ vài phút trước.

Sắc mặt cô không tốt, trông vô cùng yếu ớt, hơn nữa bụng cô đã không còn căng tròn như trước.

Thấy sự nghi hoặc trong mắt Mục Quỳ, cô không vòng vo mà giơ tay lên, duỗi một ngón trỏ về phía anh.

“Nhìn thấy không?

Trên ngón tay cô chẳng có gì cả.

Nhưng rất nhanh, Mục Quỳ đã nhìn thấy một chiếc vòng tròn nhỏ lơ lửng quanh ngón tay cô.

Một chiếc vòng tròn trắng, chầm chậm xoay tròn, lấy ngón tay cô làm trung tâm.

“Ban đầu thứ này trong suốt, anh nhìn thấy màu trắng là bởi vì tôi đã đảo ngược cả ánh sáng trong khu vực này.

Mục Quỳ há miệng: “Ý cô là…

Ưng Cửu khẽ nhếch môi: “Tôi lấy cảm hứng từ năng lực của chiếc lá chắn đó, biến khả năng nghịch hành của mình thành một phạm vi cụ thể. Tôi đã thử nghiệm suốt thời gian qua. Ban đầu chỉ là một vòng tròn nhỏ quanh ngón tay, sau đó là một lớp vỏ trứng lớn hơn, và bây giờ phạm vi có thể còn mở rộng hơn nữa.

“Chỉ cần lược bỏ ánh sáng và luồng khí trong khu vực đó, không để chúng nghịch hành, thì nó sẽ hoàn hảo.

Cô đưa tay về phía anh, “Tôi đã nói rồi, tôi đến để giúp anh.

Nếu không có sự chắc chắn, cô sẽ không tới đây chỉ để vướng bận mọi người.

Suốt chặng đường này, cô không giúp được bao nhiêu, ngược lại, họ đã luôn giúp cô.

Cô là người tính toán rất rõ ràng.

Mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng cô luôn ghi nhớ trong lòng.

Họ là một đội.

Mà trong đội ngũ thì phải tương trợ lẫn nhau.

Chỉ cần năng lực của cô có thể phát huy tác dụng, cô nhất định sẽ đến giúp.

Cô đã quan sát tình hình ở đây một lúc, chỉ mất thời gian ngắn để nắm bắt cục diện.

Cô nhận định Mục Quỳ cần hỗ trợ, vậy nên cô đến.

Mục Quỳ không lập tức nắm lấy tay cô, mà hỏi: “Cơ thể cô thế nào?

Ưng Cửu cười sâu hơn: “Hôm qua vừa sinh, mổ lấy thai, đứa bé rất khỏe mạnh, đang được nuôi trong lồng ấp. Phải tin vào y học hiện đại chứ.

“Tôi đang hỏi cô.

“Ngủ một giấc, dùng thực vật thần kỳ của Tiểu Ngải chữa lành vết mổ, bổ sung dinh dưỡng, chỉ hơi thiếu máu một chút, rất nhanh sẽ hồi phục.

Ưng Cửu nói xong liền chuyển giọng: “Đừng phí lời nữa, đưa tay đây.

Mục Quỳ không còn do dự, nắm lấy tay cô.

Bàn tay mạnh mẽ hơn nhiều so với anh tưởng.

Ưng Cửu là người duy nhất trong nhóm không được anh huấn luyện đặc biệt về năng lực dị biến trong suốt tháng qua.

Nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ việc rèn luyện.

Thậm chí còn tự mình khai phá một cách sử dụng khác của năng lực.

Một màn chắn trắng xóa từ tay phải giơ lên của Ưng Cửu dần mở rộng.

Thay thế cho bức tường thành trước đó, chỉ cần bao phủ nửa phía tây là đủ.

Mục Quỳ lập tức thu hồi vùng trọng lực.

Đám gián và chuột vừa lấy lại khả năng di chuyển, định lao tới, lại lập tức va phải “Tường nghịch hóa.

“Tường nghịch hóa dần chuyển từ màu trắng sang trong suốt.

Dòng lũ bắt đầu chảy ngược.

Dù chỉ nghịch dòng được vài mét, nhưng chúng lại không thể tiến thêm chút nào.

Năng lực của Ưng Cửu vốn có phạm vi rộng, hiệu suất tăng cường càng cao, so với việc anh phải duy trì một vùng trọng lực lớn thì tiêu hao ít hơn rất nhiều. Điều này giúp bọn họ có thể cầm cự lâu hơn.

Mục Quỳ nói: “Cảm ơn.

Ưng Cửu: “Nói cảm ơn cái gì với tôi.

“Phải rồi… Cô vừa định nói gì đó, nhưng ánh mắt đã chạm phải cảnh tượng trước mặt—

Một Phong Bạc Minh đứng trước Mục Quỳ.

Và một Phong Bạc Minh khác quỳ phía sau hắn, thở hổn hển.

Ngay lập tức, cô quên mất mình định nói gì.

Cô kinh ngạc thốt lên:

“Ủa? Hai Tiểu Minh?